"Mọi người nhìn xem."

Giang Châu nói: "Đây là vải vụn, đây là một cái túi vải và một chiếc khăn tay làm bằng một ít vải vụn, rất đơn giản, không tốn nhiều công sức. Nếu làm một túi vải và một khăn tay thì sẽ kiếm được 3 xu, làm càng nhiều, càng nhận được nhiều tiền! "

3 xu một cái.

Ở thời đại này chỉ với hai xu mà các bà thím có thể làm cả ngàn cái đế giày!

Túi vải này không lớn, chế tác đơn giản, chỉ cần may hai vòng bằng kim chỉ là hoàn thành!

Chưa kể đến khăn tay!

Với phong cách đơn giản đó, một đứa trẻ choai choai trong nhà có thể làm mấy cái một lúc!

"Ai nha! Để tôi xem! Cái túi vải này đúng là không khó làm!"

"Một túi vải cùng khăn tay là được 3 xu! Có thể làm bao nhiêu tùy thích! Hiện tại việc đồng áng cũng không bận, kiếm thêm được một ít tiền, sao mà không tốt chứ?!"

"Giang Châu, biện pháp kiếm tiền của cậu thật tốt! Phụ nữ chúng ta cũng có thể kiếm tiền, có thể nắm nửa bầu trời rồi!"

~~~

Một đám phụ nữ bàn tán xôn xao.

Giang Châu mím môi vui mừng.

"Mấy thím à, chốc nữa mọi người có thể đến nhà cháu lấy, vợ cháu sẽ phát vải vụn cho mọi người!"

Một người liếc nhìn Giang Châu, trêu ghẹo.

"Làm sao vậy? Hiện tại không đi được sao? Nhà cậu giấu đồ ăn ngon hả!"

Giang Châu cười nói: "Bác gái, vợ cháu đang ngủ, để cho vợ cháu ngủ thêm chút nữa đi! Cảm ơn các bác nhiều!"

Hắc!

Khá lắm!

Tên tiểu tử này!

Lãng từ quay đầu, vừa kiếm được tiền lại còn vừa đau lòng cho thê tử!

Một nhóm phụ nữ lại trò chuyện.

Giang Châu chào hỏi mọi người, sau đó nhảy lên xe đi cùng Giang Minh.

Bây giờ không có nhiều vải vụn.

Váy đi kèm túi vải cùng khăn tay.

Tổng cộng là 166 cái.

Phụ nữ trong làng nhanh tay lẹ mắt, ước chừng hai, ba ngày là xong.

Giang Châu đi tới ngã ba đường thì tạm biệt Giang Minh, còn hắn thì xoay người về nhà.

Khi hắn về đến nhà, Liễu Mộng Ly đã dậy.

Cô đang chải tóc, chuẩn bị vấn tóc.

Nhìn thấy Giang Châu, cô ngẩng đầu lên cười với anh.

"Về rồi sao?"

Giang Châu gật đầu.

Hắn bước đến nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô.

Tóc của cô không dài lắm.

Dài qua vai một tấc.

Khi vừa trùng sinh tóc của cô vừa khô héo lại vừa xõa xượi.

Bây giờ được ăn đồ ngon, trút bỏ được nỗi lo, chỉ trong vài tháng tóc của nàng đã đen nhánh và dày dặn.

"Sao em không để tóc dài?"

Giang Châu thuận miệng hỏi.

Thấy Liễu Mộng Ly đang chuẩn bị vấn tóc, hắn đứng dậy, bước tới tiện tay lấy một sợi len màu nâu trên tay cô.

Vào thời đại này dây cao su rất hiếm.

Mái tóc của phụ nữ nông thôn cũng rất đặc biệt.

Những cô gái chưa kết hôn về cơ bản là buộc hai bím tóc bằng dây đỏ.

Đối với những người đã lập gia đình, thì họ trực tiếp thắt một cái đuôi sam thả sau lưng, sợi dây mà họ buộc tóc cũng nhạt hơn nhiều.

Liễu Mộng Ly cũng không quan tâm mấy về việc này.

Cô tiện tay tết một cái bím tóc rồi nói: "Vào tết năm ngoái, tui đã cắt đi rồi.

Bán lấy ít tiền mua thịt cho Đoàn Đoàn Viên Viên ăn vào Tết Nguyên Đán."

Liễu Mộng Ly cười cười, hiện lên vẻ ôn nhu.

"Hai đứa nhỏ này luôn thèm ăn thịt."

Giang Châu nhìn chằm chằm vào cái đuôi tóc gọn gàng của cô, trong lòng có chút chua xót.

Hắn im lặng một lúc, nghịch sợi dây trong tay rồi đột nhiên mở miệng.

"Sao em không dùng dây chun?"

Lần trước hắn mang một gói từ huyện về.

Đoàn Đoàn Viên Viên thấy vậy thì cực kỳ cao hứng.

Liễu Mộng Ly cười nói: "Tui dùng đồ của tụi nhỏ để làm gì?"

Tóc của cô bây giờ đã được bện lại.

Cô quay đầu nhìn Giang Châu: "Len đan đâu?"

Giang Châu đút hai tay vào túi, đứng dậy nói: "Chờ chút."

Hắn vừa nói vừa bước vào nhà, một lúc sau thì đi ra.

Trên tay hắn cầm một sợi dây chun màu đen, nói: "Dùng cái này nè".

Liễu Mộng Ly sững sờ một lúc, lời từ chối cũng được nuốt xuống.

"Ừm."

Cô nhận lấy, cột lại tóc, vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng Giang Châu từ phía sau.

Giang Châu nói: "Hai ngày nữa anh trở về sẽ mang kẹp tóc cho em."

Liễu Mộng Ly mỉm cười gật đầu.

………………

Hai giờ chiều.

Giang Châu bắt xe khách từ huyện Khánh An lên huyện Nhiêu Bình.

Huyện Nhiêu Bình cách huyện Khánh An cũng không xa.

Về khoảng cách, nó kém xa Philadelphia.

Tuy nhiên do ở xa tỉnh nên việc kiểm soát đường bộ không được chặt chẽ.

Xe khách chạy đường dài, sẽ hay dừng lại dọc đường.

Thời gian ban đầu là hai giờ có thể đến nơi, bị kéo dài thành ba giờ.

Khởi hành lúc hai giờ.

Vào khoảng năm giờ mới đến nơi được.

Đến khoảng 4h30, chiếc khách đột ngột dừng lại.

Ngay sau đó lại nghe thấy tài xế hô lên: "Đến giờ ăn rồi! Đến giờ ăn rồi! Năm giờ rồi! Ăn no rồi thì đi! Xuống xe nào!"

Có rất nhiều người trên xe, một vài người lập tức không phục.

"Năm giờ gì? Mới bốn giờ rưỡi! Tôi không ăn! Tôi không đói! Cứ chờ ở đây thôi!"

"Đúng rồi! Ăn trên đường nhiều tiền lắm! Cứ chờ trên xe thôi!"

~~~

Tài xế tắt máy, lấy trong túi quần một điếu thuốc rồi châm lửa.

Bật lửa sáng lên, tài xế rít một hơi thuốc rồi mỉm cười liếc nhìn những người này.

"Ta thật tình là nghĩ cho mọi người, đi xuống dùng cơm đi, mọi người bình an vô sự."

Vừa nói, hắn vừa thổi ra một vòng khói: "Ta chỉ nhắc nhở một lần, làm người thì nên thông minh một chút!"

Trên chuyến xe đường dài, dòng người đang chen chúc nhau.

Dưới sàn cũng có người ngồi, chen chúc nhau trên ghế, tất cả đều là ra ngoài mưu sinh.

Huyện Nhiêu Bình có hai xưởng dệt, hai năm qua kinh tế phát triển nhanh nên cần nhiều lao động.

Bởi vì trong huyện Khánh An có rất nhiều người đang chạy quanh kiếm sống.

Không có nhiều tiền trong túi.

Ai lại nguyện ý xuống xe đi ăn cơm chứ?

Mọi người đều giằng co không chịu xuống xe.

Khi Giang Châu lên xe, hắn chọn ngồi gần cửa.

Hắn đứng dậy nói: "Nhường tôi một chút, tôi muốn đi ăn cơm."

Mọi người đều liếc nhìn Giang Châu.

Ánh mắt vừa nghi hoặc cùng khó hiểu.

Sau khi Giang Châu xuống xe, tài xế liền nở nụ cười.

"Nhìn xem! Đây mới là người thông minh!"

Trước khi mọi người tự hỏi câu này có nghĩa là gì, thì họ lại nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mọi người.

Một người ở gần cửa sổ liền nhìn ra ngoài.

Lập tức hoảng sợ!

"Có rất nhiều người! Mang theo côn sắt! Sắp đánh nhau đến nơi rồi!"

Quả nhiên.

Một lúc sau có một nhóm người lên xe.

Tổng cộng có ba người.

Cầm một cái côn sắt trong tay, để người trần, hung thần ác sát.

Côn sắt trong tay đập vào thành xe kêu "bang bang".

"Xuống xe!"

Người đứng phía trước hét lên, vừa hung ác vừa ngang ngược.

"Mau vào ăn đi! Tiêu ít nhất 3 tệ mới được ra ngoài! Bằng không đừng trách lão tử không khách khí!"

Người phía sau cũng dùng côn sắt đập vào xe bồm bộp.

Một cậu trai trẻ tuổi, thoạt nhìn đây là lần đầu tiên được ra ngoài, lúc này lại nghển cổ, nói với giọng trầm muộn: "Tôi sẽ không..."

"Bang!"

Lời nói còn chưa xong.

Cây côn sắt trong tay tên đầu trọc đã đập xuống đùi cậu.

Khuôn mặt của người thanh niên tái đi vì đau đớn, đầu chảy đầy mồ hôi, rên rỉ đứng lên.

Mọi người thấy vậy lập tức hoảng sợ, cả xe bỗng im bặt.

Chân anh hẳn là không bị gãy, nhưng mà chắc chắn cũng phải đau mười ngày nửa tháng.

"Mau lên! Nếu không đừng trách lão tử trở mặt!"

Tên đầu trọc lại gầm lên.

Lần này, hơn 30 người lớn nhỏ trong xe khách đều nhanh chóng đứng dậy xuống xe.

Mạng với tiền.

Cái nào nhẹ hơn, cái nào nặng hơn?

Họ đều rõ ràng.

………………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play