Xoay người đặt trên xe lừa mà Giang Minh đã đánh ra ngoài.
Đang chuẩn bị lên xe xuất phát, lại thấy Trương Tài Thắng xoa xoa đôi bàn tay, nhìn mình, mấp may môi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Giang Châu nhíu mày.
Hắn thò người ra nói với Trương Tài Thắng: "Chú, có phải chú có chuyện gì muốn nói hay không?"
Trương Tài Thắng ngẩng đầu, nhìn hắn, lúc này mới ngượng ngùng cười, từ phía sau mình cầm một túi bước ra.
"Giang Châu, có phải gần đây cháu đang bán áo quần hay không?"
Trương Tài Thắng nói: "Chú nhìn thấy nhà cháu mua máy may, cho nên hỏi chút."
Giang Châu gật đầu, cũng không định che giấu.
"Dạ, làm mấy cái váy đem lên huyện bán, sao ạ?"
Trương Tài Thắng nghe vậy nhìn Giang Châu, sau đó cứ như đã có quyết định, giơ món đồ trong tay mình.
"Đây là sủi cảo."
Trương Tài Thắng nói: "Bên cạnh trường trung học số một có một tiệm may Mỹ Vân, cháu biết không?"
Thấy Giang Châu gật đầu, khuôn mặt của Trương Tài Thắng có chút kiêu ngạo: "Trương Mỹ Vân, là con gái của chú!"
Giang Châu không nói gì.
Hắn nhìn thoáng qua sủi cảo, trong lòng mơ hồ đoán được.
"Chị Mỹ Vân là con gái chú sao?"
Giang Châu nói: "Hôm nay là sinh nhật của chị ấy?"
Trương Tài Thắng gãi đầu, cười xoà.
"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của con bé, con gái lớn rồi, chú đứng từ xa nhìn qua mấy lần, chưa từng đi tới chào, sợ con bé giận."
Trương Tài Thắng giơ sủi cảo trong tay, nói: "Hôm nay chú phải lên núi thu bẫy thòng lọng, trong thôn cũng không còn người lên huyện, chỉ có thể nhờ cháu."
"Cháu cứ nói là cậu cả của con bé cho, đừng nói là chú, sinh nhật, ăn mấy cái sủi cảo, bình an không mắc bệnh!"
"Thế ạ?"
Tâm trạng của Giang Châu trong nháy mắt rất phức tạp.
Bản năng nói với mình, đừng dính vào loại chuyện này.
Thế nhưng bây giờ Trương Tài Thắng tóc hoa râm loang lổ, khom người cúi đầu đứng ở trước mặt mình, căng thẳng lại chờ mong.
Lời từ chối, hắn rất khó nói ra.
Giang Châu nhìn chằm chằm sủi cảo, rốt cuộc vẫn nhận lấy.
"Cứ nói là cậu cả của chị Mỹ Vân đưa, đúng không ạ?"
Trương Tài Thắng vội gật đầu, cười cười.
"Đúng đúng đúng, cứ nói cậu cả con bé đưa, tuyệt đối đừng nói là chú! Thực sự làm phiền cháu!"
"Không có gì phiền."
Giang Châu cười cười, ngay trước mặt của Trương Tài Thắng, cất sủi cảo.
Lại nói chia tay Trương Tài Thắng, rồi bảo anh hai Giang Minh đánh xe lừa rời đi.
~~~
Đi thẳng đến tiệm may Mỹ Vân.
Sau khi Giang Châu đi vào trong cửa hàng thời, Trương Mỹ Vân sớm đã chuẩn bị đồ xong.
Trên mặt chị treo nụ cười.
Thấy Giang Châu tới, chị vội vàng bước ra từ trong tiệm may.
"Ôi! Em tới rồi! Chị hỏi em cái này, túi xách, khăn tay, là thứ gì?"
Trương Mỹ Vân nghi ngờ nói: "Hôm qua có nhiều cô bé qua đây hỏi có túi xách cùng khăn tay đồng bộ bán hay không, chị cái gì cũng không biết nha!"
Giang Châu nghe vậy vui vẻ đáp.
"Chị Mỹ Vân, chị nhìn xem."
Giang Châu nói, móc ra từ trong ngực mình một đống túi vải, bỏ ra trước mặt chị.
"Là vợ em dùng vải thừa làm đấy, chỉ cần vải thừa từ làm một chiếc váy có thể làm một cái túi, bỏ đi không phải rất đáng tiếc sao?"
"Bán kèm thì lại càng tốt hơn bán."
Trương Mỹ Vân tự tay tiếp nhận túi xách.
Đặt ở trước mặt tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng!
"Ai nha! Cái túi này làm thật là đẹp! Khăn tay cũng đẹp!"
Trương Mỹ Vân liếc mắt liền nhìn ra, đây nhất định là vợ Giang Châu làm.
"Vợ của em người vừa đẹp lại khéo tay, hai cô con gái cũng đáng yêu, em thật quá có phúc!"
Giang Châu nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên.
Hắn không kìm được nhếch môi cười.
"À phải rồi."
Giang Châu sực nhớ một chuyện.
Vội vàng đưa hộp sủi cảo trong tay cho Trương Mỹ Vân.
"Chị Mỹ Vân, đây là sủi cảo b... cậu cả của chị đưa cho chị, ngày hôm nay vừa gặp ở trên đường, chú ấy nhờ em mang tới."
Giang Châu cười nói.
Hắn có hơi do dự.
Thế nhưng lý trí chiến thắng xung động.
Thanh quan khó xử chuyện nhà, càng chưa nói hắn còn chỉ là một người ngoài.
Trương Mỹ Vân nghe vậy cúi đầu nhìn hộp sủi cảo.
Dường như không hề ngạc nhiên.
"Cậu cả lại đưa sủi cảo cho chị?"
Trương Mỹ Vân đưa tay nhận lấy, cười tít mắt.
"Cậu cả thật có lòng, còn nhớ sinh nhật của chị, hàng năm đều nhờ người đưa tới."
Trương Mỹ Vân cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, nhiệt tình nói: "Em cũng ăn một cái! Sủi cảo nhân thịt heo, ăn rất ngon!"
Giang Châu dừng một chút, kinh ngạc nhìn về phía Trương Mỹ Vân tràn đầy sức sống.
Trong lòng bỗng nhiên có chút phức tạp.
Món sủi cảo này, có lẽ là chấp nhất sau cùng của Trương Tài Thắng.
"Cảm ơn chị Mỹ Vân, em không ăn."
Giang Châu giơ xấp váy trong tay, cười nói: "Em còn phải đi bán váy, vội lắm!"
Trương Mỹ Vân nghe vậy gật đầu.
Cũng không nói gì nhiều.
Chị mở nắp hộp, nhìn những chiếc sủi cảo trắng ngần, mập mạp, nụ cười trên mặt của chị càng đậm.
Cậu cả là người của thôn Thượng Vịnh.
Năm đó lúc mẹ vẫn còn sống, cậu thỉnh thoảng sẽ đến thăm mình.
Sau đó chị lẻ loi một mình đi lên huyện thành.
Sau khi mở tiệm may Mỹ Vân, cậu cả bỗng bắt đầu nhờ người từ trong thôn mang đồ cho mình.
Đồ đạc rất linh tinh, không đáng mấy tệ, phần nhiều rau củ phơi khô do nhà làm.
Chỉ có ngày sinh nhật, mới có sủi cảo.
Phần vỏ làm bằng bột gạo, bên trong cuốn sợi khoai lang cùng thịt băm, thả thêm chút ớt giã nhỏ, vậy thì càng thơm.
Đây là món mà Trương Mỹ Vân thích ăn nhất.
Trong lòng chị ấm áp.
Cầm sủi cảo đi vào tiệm may chia sẻ với mấy học trò của mình.
Giang Châu thở dài, vươn tay, xoa xoa thái dương.
Thứ phức tạp nhất chính là lòng người.
Giang Châu xếp chồng mười hai chiếc váy hoa gọn gàng, đi về phía trường tiểu học số một huyện thành Khánh An.
~~~
Khoảng 8 giờ hơn.
Giang Châu đi đến con đường bên ngoài tiểu học huyện thành Khánh An.
Lúc này chính là giờ cao điểm đi làm.
Giang Châu dùng móc treo váy hoa lên, bắt đầu thét lớn chào hàng.
Hắn gan lớn, đầu óc nhạy bén, khuôn mặt tươi cười đón khách.
Hơn nữa, hai ngày này từ khi tiệm may cùng các nữ giáo sư cao trung bắt đầu mặc váy hoa do Giang Châu bán.
Lập tức khiến cho không ít thiếu nữ chú ý tới.
Lúc này Giang Châu vừa mở miệng thét to.
Cộng thêm một loạt váy hoa trắng vàng toái treo ở trên giá.
Gió thổi qua, váy lắc lư, lại càng hấp dẫn thu hút người xem!
"Ai nha! Đó không phải là chiếc váy hoa hôm qua tớ nhìn thấy chị họ mặc sao! Thật là thời thượng quá! Tớ đã hỏi chị ấy, chị ấy bảo mua ở một cái sạp, cao thấp đều có thể mặc, còn không cần phải chờ đợi!"
"Tớ cũng tới mua một chiếc! Ui túi xách kìa, hôm qua tớ thấy có người mang, kèm theo chiếc váy này, đẹp quá! Còn tôn dáng nữa!"
"Trông trẻ hơn không ít tuổi!"
~~~
Một đám người, vây quanh sạp của Giang Châu.
Đều là những cô bé mười mấy tuổi.
Gánh nặng cuộc sống không đè ép trên vai, chính là độ tuổi thích ăn diện.
14 tệ, nói mắc không mắc, nói rẻ cũng không rẻ.
Thế nhưng khẽ cắn môi, vẫn chấp nhận bỏ tiền ra mua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT