"Đừng lo, tui sẽ chăm sóc tốt Đoàn Đoàn Viên Viên."

Xe lừa lắc lư trở về nhà.

Hôm nay không thấy chị dâu Diêu Quyên đâu.

Giang Phúc Quốc sau khi hổn hển ăn một bát lớn thì lại dùng con cù bằng trúc nhỏ gõ vào chân.

Tề Ái Phân thì đã vác cuốc xuống ruộng.

Nghe nói bà định khai khẩn một mảnh đất dưới chân núi để trồng dưa chuột với tỏi tây.

Đoàn Đoàn Viên Viên đã ngủ gục trên xe lừa.

Liễu Mộng Ly mang hai đứa nhỏ vào phòng.

Giang Châu đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lát rồi đi về phía Giang Phúc Quốc.

"Cha."

Giang Châu ngồi trên bậc thang, hô một tiếng.

"Gì vậy?"

Giang Phúc Quốc liếc nhìn Giang Châu.

"Không phải ta kêu ngươi đi tìm thợ rèn sao? Sao lại không đi?"

Giang Châu nói: "Không vội."

Giang Phúc Quốc không nói gì thêm.

Ông đặt chiếc con cù bằng trúc trong tay xuống, lấy một điếu thuốc lào khô, lấy thuốc lá vụn trong hộp thiếc ra, vò nát bằng đầu ngón tay rồi nhét vào ống điếu.

"Có gì thì nói đi."

Giang Phúc Quốc trầm giọng nói: "Ta đang lắng nghe ngươi nói đây."

"Đó là việc của Giang Minh Phàm."

Giang Châu nói: "Con biết trước đây cha đã đưa phí sinh hoạt cho Giang Minh Phàm để trông cậy vào việc anh ấy sẽ giúp chúng ta trong tương lai.

Nhưng mà bây giờ gia đình chúng ta có tiền rồi, anh cả và con kiếm tiền một tháng còn nhiều hơn số tiền Giang Minh Phàm ăn cơm nhà nước cả năm. Bố cần gì mong đợi ở Giang Minh Phàm nữa?"

Nhà người ta không bằng bản thân nhà mình. Ba đã già rồi, con cùng anh cả nhất định sẽ hiếu kính với ba, uống rượu, ăn thịt, hút thuốc… ba không phải lo. Nếu con cùng anh cả đối xử với ba không tốt với ba, chúng con bị thôn dân đánh liệt mắng chết cũng đáng đời!

Ba già rồi, chẳng lẽ còn mong đợi Giang Minh Phàm chăm sóc cho ba, bưng bô rót nước cho ba hay sao?"

Giang Phúc Quốc: "..."

Tên tiểu tử thối này.

Nó nói gì vậy?!

"Tính tình của con thẳng thắn. Con nói thẳng những gì con không muốn. Anh cả không nói, nhưng là nhất định là không vui."

Quan hệ giữa người thân trong nhà chúng ta mà bị ảnh hưởng bởi ngoại nhân thì thật không đáng."

Giang Phúc Quốc trầm lặng đến hiếm thấy.

Ông hút điếu thuốc thứ hai.

Thật lâu sau, ông mới lẩm bẩm nói: "Dù sao ông nội ngươi..."

"Con biết."

Giang Châu ngắt lời ông.

"Cha hiếu kính với ông nội, anh cả với con nhất định không nói nửa lời.

Nhưng mà ông nội là ông nội, còn bác là bác. Cho dù đưa ông bà đến sống cùng thì cũng chẳng có vấn đề gì! Hơn nữa, ông bà vốn là sẽ ở cùng chúng ta, đúng không?

Hai tháng nữa chúng ta sẽ có phòng mới, nếu đưa ông bà qua, anh cả nhất định sẽ rất vui mừng."

Giang Châu nói.

Vẻ mặt của hắn trở nên tươi sáng hơn một chút.

"Cha, lời thô tục thì nên nói trước. Con xin nói trước, đi thẳng vào vấn đề.

Đối tốt với ông bà, con không có ý kiến. Nhưng nếu như cha "khuỷu tay xoay ra ngoài"(ý là nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà) quay qua tiếp tế cho cả nhà bác nữa, thì đến lúc đó con thật sự sẽ trở mặt đấy."

Khuôn mặt của Giang Phúc Quốc hơi sa sầm lại khi nghe những lời đó.

"Tiểu tử thối, định chống lại ta sao!"

Giang Phúc Quốc lẩm bẩm nói: "Ngươi thực sự nghĩ ta ngu ngốc đến vậy sao? Cái gì mà "khuỷu tay xoay ra ngoài" chứ?! Đó là do ông nội ngươi sống ở nhà bác cả đấy! Nếu không, tại sao ta lại gửi đồ qua đó chứ?!

Ngươi còn không nhìn lại xem ngươi nói cái gì vậy? Ta mong chờ Minh Phàm bưng bô rót nước ấy hả? Lão tử chẳng lẽ không có con trai hay sao!"

Ngươi cùng anh cả của ngươi chẳng lẽ chết hết rồi hay sao?"

Lời nói cực kỳ thô lỗ.

Giang Châu cười toe toét khi nghe những lời của Giang Phúc Quốc.

Hắn biết.

Giang Phúc Quốc đã nghe lọt tai những điều hắn nói rồi.

"Vậy thì con đến tiệm rèn đây!"

Giang Châu vui vẻ nói.

Rồi quay người bỏ đi.

Đi được vài bước, hắn lại suy nghĩ một lúc rồi quay lại.

"Ai nha! Con của cha hiếu thuận với cha này! Bắt lấy!"

Nói xong hắn lấy ra một thứ gì đó từ trong túi rồi ném về phía Giang Phúc Quốc.

Giang Phúc Quốc hơi sững sờ.

Ông vô thức nới lỏng nạng, vươn tay bắt lấy thứ mà Giang Châu ném tới.

"Này này!"

Không có nạng, trọng tâm dưới chân ông mất ổn định đột ngột.

Ông vội vàng tựa vào cây cột bên cạnh để ổn định thân thể.

"Tiểu tử thối! Muốn cha ngươi ngã chết sao!?"

Giang Phúc Quốc tức giận đến mức há miệng chửi bới.

Ông nhìn lướt qua đồ vật trong lòng bàn tay.

Đột nhiên ngừng nói.

Đó là một bao Hồng Tháp Sơn.

Chưa được bóc ra.

Anh im lặng một lúc rồi mãn nguyện đút bao thuốc vào túi.

"Nhóc con, coi như có chút lương tâm, mau tới tiệm rèn đi! Mang một cái cuốc lớn về cho ta! Khi chân ta lành lại, ta sẽ múa một vòng cho ngươi xem!"

Giang Châu đã đi xa.

………………

Tiệm rèn ở phía tây của thôn.

Người thợ rèn có họ Trương, ông làm chủ của tiệm rèn đã nhiều năm.

Thời đại này về cơ bản là thời đại làm ruộng, khai khẩn đất hoang và phát triển ruộng đồng, tất cả đều dựa vào cái cuốc.

Cuốc có các kích cỡ lớn, trung bình và nhỏ.

Xẻng cũng vậy.

Cùng với cào sắt để cào lúa.

Nói tóm lại, cửa hàng làm ăn phát đạt nhất trong thôn nhỏ chính là tiệm rèn.

Khi Giang Châu đến tiệm rèn, trong tiệm nhỏ đang có rất nhiều người đang đứng.

Trong lò, ống thổi vẫn đang được kéo đều, ngọn lửa đang bốc lên từng đợt.

Phôi sắt được nung đỏ, sau đó dùng kẹp kéo ra, rồi dùng búa đập.

Âm thanh quai búa "bang dang bang dang" vang lên vô cùng nhịp nhàng.

Trên cổ thợ rèn Trương là một cái khăn lông.

Để tay trần vung thiết chùy.

Ông có làn da rám nắng khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, trông đẹp hơn nhiều so với cơ bắp của thế hệ sau này phình ra nhờ ăn bột tạo cơ.

"Lão Trương! Có việc!"

Có người hô lên.

Nghe thấy tiếng hô, thợ rèn Trương ngẩng đầu lên nhìn Giang Châu.

"Ai nha! Con trai út của Giang lão tam đây mà! Sao cậu lại ở đây?"

Vào khoảng thời gian này.

Hai anh em nhà họ Giang đều đi thu mua lươn, tin tức Giang Châu cải tà quy chính từ lâu đã lan truyền khắp thôn Lý Thất.

Ai mà không biết Giang Châu chứ?

Ngay khi Giang Châu đến, nhiều người đã nở nụ cười chào đón hắn.

"Giang Châu, vẫn là anh em của cậu tốt! Bắt lươn kiếm rất nhiều tiền, bằng không chúng ta quanh năm suốt tháng làm sao biết được cách tìm đồ ăn trong đất, làm sao biết được bắt lươn có thể bán lấy tiền chứ?"

"Đúng vậy! Đáng tiếc, thời tiết nắng nóng, nước dâng cao, nên lươn cũng không dễ mắc câu!"

"Tôi nghe nói cậu còn nhận những thứ khác phải không? Cậu cần thỏ rừng à? Cậu mua gà rừng không? Tôi nghe anh cậu nói cậu còn mua ba ba à?"

~~~

Giang Chu tươi cười đáp lại.

"Đúng vậy, cơ bản bây giờ thứ gì cũng nhận. Nếu có thì gửi đến nhà tôi. Nếu tôi không có ở nhà, vợ tôi nhất định sẽ có!"

"Chúng ta đều là người cùng thôn, ta nhất định không để mọi người chịu khổ!"

Khi Giang Châu nói điều này.

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ.

Người nông dân chân quê cũng không có bụng dạ sâu xa gì.

Đưa đủ tiền là được.

Lúc này thợ rèn Trương đã xong việc, cầm lấy khăn lau mồ hôi rồi bước ra ngoài.

"Giang Châu, cậu muốn làm cái gì? Ở chỗ tôi đều có sẵn. Nhìn chút xem, nếu làm cái gì đặc biệt nhất định phải nói cho tôi biết, chỉ tôi mới đủ khả năng làm mấy thứ khác biệt."

Giang Châu cười nói: "Chú, không vội không vội, cháu đi mua vài cái cuốc thôi. Mấy cái cuốc ở nhà đều nát cả rồi, chú nhìn xem."

Hắn nói rồi mở chiếc túi nylon mang theo bên mình.

Chiếc cuốc trong nhà đã có tuổi đời vài năm.

Bị rỉ sét nhiều.

Lúc này hắn mang cuốc tới đây cho Thợ rèn Trương để mua mấy cái cuốc mới, có thể bù lại rất nhiều tiền.

Thợ rèn Trương xem qua một hồi.

"Được, cậu cứ để đó, cuốc đều để ở góc tường đằng kia cậu cứ xem thoải mái!"

………………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play