"Mộng Ly."

Giang Châu dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng gọi.

Liễu Mộng Ly quay đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

"Em có nghĩ tới, thi đại học hay không?"

Nghe xong lời này, Liễu Mộng Ly sửng sốt.

"Thi... đại học?"

Liễu Mộng Ly kinh ngạc, lặp lại một lần.

Ở nơi này vào ban đêm yên tĩnh.

Côn trùng và ếch nhái kêu vang ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đoàn Đoàn Viên Viên trên giường.

Kỳ diệu dung hợp vào trong lỗ tai của Liễu Mộng Ly.

Đầu óc của cô trở nên trống rỗng trong giây lát.

Thật ra, ý nghĩ này, lúc trước, đã xuất hiện qua vô số lần.

Từ hoàn cảnh sống cao cấp, gia đình thuộc tầng lớp trí thức, trong nháy mắt bị bắt xuống nông thôn rèn luyện.

Liễu Mộng Ly gần như không còn muốn trốn thoát nữa.

Nỗi khổ khi thanh niên trí thức cải tạo, không trải qua thì sao mà biết được?

Ở một mức độ nào đó, khôi phục kỳ thi vào trường đại học, coi như cung cấp một con đường cho thanh niên trí thức hồi hương.

Liễu Mộng Ly cùng mấy người bạn cải tạo, trong đó có mấy người đã thi đậu vào trường đại học.

Trở về hoàn cảnh quen thuộc.

Với môi trường tri thức cùng sách vở.

Cô nằm mộng cũng muốn.

Thế nhưng...

Liễu Mộng Ly nhìn lên giường, Đoàn Đoàn Viên Viên trở mình, đạp chăn.

Cô đi tới, cẩn thận đắp chăn kín cho hai cô con gái bé bỏng, sau đó hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn Giang Châu.

Ánh mắt dịu dàng lại chăm chú.

"Không nói gạt anh, trước đây có, nằm mơ cũng muốn."

Liễu Mộng Ly cười nói: "Nhưng giờ có Đoàn Đoàn Viên Viên, có thể chăm sóc cho con được đủ đầy nhất, tui đã rất hài lòng."

Giang Châu trầm mặc không nói.

"Mau đi ngủ đi, sáng sớm mai nhớ tới lấy váy."

Liễu Mộng Ly cười nói.

"Ừm."

Trầm mặc một lúc lâu, Giang Châu đáp, xoay người đi ra.

Liễu Mộng Ly không nhìn thấy trong khoảnh khắc xoay người, trong ánh mắt của Giang Châu chợt lóe lên sự kiên định.

~~~

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Sáng sớm Giang Châu đi vào phòng của Liễu Mộng Ly lấy váy.

Đẩy cửa ra bèn phát hiện Liễu Mộng Ly nằm gục đầu vào máy may.

Giang Châu ngừng lại.

Đi tới, rón rén bế cô lên.

Liễu Mộng Ly rất nhẹ.

Mặc dù là trong khoảng thời gian này đã cải thiện bữa ăn, cô vẫn mảnh mai gầy yếu.

Nằm ở trong lòng của Giang Châu.

Cô ngủ rất say.

Đầu tựa ở trên cổ của Giang Châu, nhẹ nhàng nói mớ.

Giang Châu đặt cô lên giường.

Một mái tóc đen xoã tung như thác nước.

Hắn đứng dậy, đứng ở một bên, nhìn một lúc, nhãn thần lại rơi vào gò má xinh đẹp của cô.

Giang Châu nghĩ.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn, là một thử thách ác nghiệt đối với Liễu Mộng Ly, thế nhưngđối với mình, thì đây chính là may mắn trời ban.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cô một cái.

"Mơ đẹp nhé."

Giang Châu cười nói.

~~~

Trương Mỹ Vân mới vừa mở cửa thì Giang Châu đã tới rồi.

Hắn đưa hai chiếc váy hoa cho Trương Mỹ Vân, nói: "Thức cả đêm mới làm xong, nhưng chắc hôm nay còn có thể làm thêm vài chiếc."

Trương Mỹ Vân gật đầu, nhận váy, nhìn thoáng qua.

Chị nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ là một máy máy may một người làm sao!? Đường kim mũi chỉ này, đều giống nhau."

Các cô đều là người trong nghề rồi.

Phần lớn đều chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, mấy cái váy chắc đều do cùng một người làm.

Giang Châu cười gật đầu: "Không thể gạt được ánh mắt của chị Mỹ Vân."

Trương Mỹ Vân nghe vậy, nhíu mày, tiện tay treo hai chiếc váy hoa ở trong cửa tiệm.

"Cậu làm như vậy không được."

Trương Mỹ Vân nói: "Một người, một chiếc máy may, phải làm tới khi nào? Huyện thành này lại lớn như vậy, không tranh thủ bán nhiều chút, đến khi mẫu váy này bị người ta bắt chước, vậy mối làm ăn váy hoa của em, có thể sẽ chấm dứt!"

Giang Châu cười nói: "Không phải giờ tôi tới tìm chị bàn bạc hợp tác lần thứ hai sao?"

Ánh mắt của Trương Mỹ Vân lập tức sáng lên.

"Nói nghe thử xem!"

Giang Châu nói: "Kinh doanh trang phục, coi trọng nhất chính là nắm bắt cơ hội kinh doanh."

Hắn chậm rãi giải thích, phân tích với Trương Mỹ Vân phân tích một lúc.

Trên thực tế, dù vào bất cứ thời đại nào, chìa khóa để kinh doanh gói gọm trong một từ-- đầu gió.

Loại váy liền áo này vừa mới xuất hiện ở huyện thành Khánh An, như vậy một tháng kế tiếp, chính là thời gian tiêu thụ tốt nhất chạy nhất.

Kế tiếp, thị trường khổng lồ sẽ bị nhà đầu tư xu hướng chia cắt.

Đây chính quy luật thép mà dù là thời đại nào cũng không cách nào tránh khỏi.

Điều mà hắn hiện tại phải làm chính là nhanh chóng đón gió.

Kiếm được thùng tiền siêu to khổng lồ đầu tiên!

Trương Mỹ Vân càng nghe con mắt càng sáng.

"Tuổi không lớn, quyết đoán lại không nhỏ!"

Trương Mỹ Vân tán thưởng nhìn về phía Giang Châu.

"Nếu vải của Cung Tiêu Xã dùng hết, không kịp bổ sung thêm, ít nhất phải mất mười ngày."

Trương Mỹ Vân kinh doanh tiệm may, có thể nắm rõ quy luật xuất hàng của Cung Tiêu Xã.

Phải được báo cáo, phê duyệt, thông qua một loạt quy trình mới xuất hàng được.

Nếu Cung Tiêu Xã tiếp tục cung cấp cùng một loại vải, ít nhất khoảng chừng mười ngày.

"Phải lũng đoạn thời gian một tháng, phải mua toàn bộ loại vải hoa này."

Giang Châu mím môi cười nói.

Trương Mỹ Vân sửng sốt, mặt lộ vẻ khó xử.

"Mua hết toàn bộ?"

Cô khổ sở nói: "Thế này cần không ít tiền!"

"Còn phải đếm số chỉ, nút đã sử dụng, không có một hai ngàn, khẳng định sẽ bị bẽ mặt!"

Trương Mỹ Vân nhanh chóng tính nhẩm.

Nhiều vải như vậy, nhất định không có đủ phiếu vải.

Chi phí sẽ tăng lên rất nhiều.

1 tệ 2 hào một thước vải.

6 thước có thể làm một chiếc váy hoa.

Nói cách khác, chi phí thành phẩm của một chiếc váy là 7 tệ 2.

Hơn nữa tiền nhân công cùng chỉ, nút phải sử dụng, thành phẩm đang ở tám khối tả hữu.

Thị trấn tổng cộng có hai nhà Cung Tiêu Xã, mỗi nhà vải, trữ hàng khoảng 500 thước.

Lại nói về 500 thước, trên thực tế chính là hơn 150 mét.

Hai nhà Cung Tiêu Xã, 1000 thước, cũng tức là chi phí thành phẩm 1200 tệ.

Cộng thêm tiền kim chỉ nút, tổng chi phí thành phẩm vào khoảng 1400 tệ.

Đây chính là số tiền hơn một ngàn tệ!

Vào thời đại này, đây tuyệt đối là một số tiền lớn!

Lòng bàn tay của Trương Mỹ Vân chảy đầy mồ hôi.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Châu, nói: "Thế này quá nhiều rồi!?"

Mở tiệm cắt may đến giờ, lợi nhuận cả năm của cô cũng chỉ lưu động trong khoảng mấy trăm tệ.

Lúc này nói muốn hợp tác, vậy mình chắc chắn cũng phải bỏ tiền.

Một lần xuất ra nhiều tiền như vậy, Trương Mỹ Vân cảm thấy thật sự quá mạo hiểm.

"Tài chính tui ra, chị ra người."

Giang Châu kết thúc ngắn gọn.

"Một nghìn thước vải, có thể làm 160 chiếc váy, lợi nhuận của mỗi chiếc váy khoảng 4 tệ."

"Váy hoa này may không quá khó, tui cung cấp các hạng số liệu, chị phụ trách tìm người may thành phẩm, một chiếc váy, trích phần trăm 1 tệ, thế nào?"

Trương Mỹ Vân nghe vậy, con mắt lập tức sáng lên!

Trích phần trăm 1 tệ!

Cô mang theo vài người học việc.

Làm một chiếc váy, cô chỉ cần trả 5 hào.

Nói cách khác, tiền đến tiền đi, mình có thể kiếm được hơn 50 tệ!

Hơn nữa loại váy hoa này, may vá đơn giản, lại không cần tuỳ cơ ứng biến, chỉ cần trực tiếp cắt vải và may là xong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play