Bên ngoài khe cửa, trên xe lừa, một chiếc máy may mới tinh hiệu Hồ Điệp!
Tay chân của Trần Hồng Mai lạnh toát.
Bà ta nhìn về phía Giang Châu, quan sát kỹ hơn.
Lập tức không ngồi yên được nữa.
"Phúc Toàn! Phúc Toàn! Ông mau tới đây!"
Trần Hồng Mai hạ giọng, quay đầu hô.
Giang Phúc Toàn nghe thấy tiếng pháo cũng bước ra khỏi nhà.
"Chuyện gì vậy? Sao ồn vậy?"
Giang Phúc Toàn đi tới, thấy Trần Hồng Mai, hỏi: "Nhà nào đốt pháo vậy? Sao nghe cứ như ở trước cổng nhà chúng ta?"
Trần Hồng Mai giận không chỗ phát tiết.
"Cổng nhà chúng ta?! Ông có tiền mua máy may, tui cũng đốt pháo cho ông! Treo mười bánh cũng được!"
Bản lĩnh sanh sứa của vợ mình, Giang Phúc Thuận biết rõ.
Ông đi tới, nhíu mày nói: "Nhà ai mua máy may?"
Trần Hồng Mai hầm hừ không nói lời nào.
Tránh ra một bên.
Giang Phúc Toàn đi tới, đưa mắt vào khe cửa nhìn thoáng qua.
"Lão tam gia mua?!"
Giang Phúc Toàn suýt chút nữa cho rằng mình nhìn lầm rồi!
Nhà này mua máy may rồi?
"Chuyện sao vậy? Không phải đoạn thời gian trước còn nói bán lươn không kiếm được mấy tiền sao?!"
Đoạn thời gian trước, không ít người trong thôn đều đang xì xào, có người đoạt mối làm ăn của con trai lão tam.
Máy thôn sát vách, cũng không có ai bán lươn cho Giang Minh Giang Châu nữa.
Giang Phúc Toàn cảm thấy khá thoải mái.
Làm việc cũng khoẻ hơn.
Kết quả không ngờ, lúc này mới vài ngày?
Máy may cũng mua rồi?!
"Không kiếm được tiền?! Không kiếm được tiền còn có thể mua máy may sao?!"
Trần Hồng Mai chua xót nói.
Bà ta nhớ tới con gái nhà mình, sau khi kết hôn thời, bởi vì trong nhà nghèo, không có máy may, nên nhà chồng luôn ghét bỏ con bà.
Sau tới vẫn nhờ con trai Giang Minh Phàm thi đậu đại học, lúc này mới đỡ hơn.
Chuyện này vẫn luôn là khúc xương trong họng của Trần Hồng Mai.
Bây giờ nhìn thấy Giang Châu mua máy may, sự khó chịu trong lòng bà ta khó mà tả nổi.
Giống như kim châm!
Sắc mặt của Giang Phúc Toàn cũng khó coi.
"Đám lắm mồm."
Ông lầm bầm khó chịu.
Lại nghĩ tới tới hai tháng nay lão tam Giang Phúc Quốc chưa từng đưa tiền sinh hoạt phí cho con trai mình.
Giang Phúc Toàn siết chặt bàn tay.
Mở mạnh cổng ra.
"Tui qua đó nhìn một chút!"
Hắn buồn bực nói.
~~~
Sau khi đốt pháo xong.
Không ít thôn dân đều vây về phía bên này.
Máy may mới tinh, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiều chiếu rọi.
Liễu Mộng Ly đã mang theo hai cô con gái xuống khỏi xe lừa.
Lúc này có người gan lớn, đưa tay sờ một cái.
- Chậc!
Lạnh như băng!
Rất êm tay!
"Giang Châu, cái máy may này của cậu, bao nhiêu tiền vậy?"
"Bác nghe nói muốn mua máy may phải có phiếu công nghiệp cùng phiếu máy may!?! Cháu kiếm từ đâu ra?"
"Đúng vậy! Còn là hiệu Hồ Điệp, đắt lắm!"
~~~
Mọi người đều vẻ mặt ước ao.
Thay nhau sờ soạng, rồi hỏi một vài vấn đề.
Giang Châu cười trả lời từng người.
Khoảng mười mấy phút sau, rốt cục mọi người mới nhường ra một con đường.
Giang Châu vội đánh xe lừa vào trong sân.
"Sau này nếu như mọi người cần may đồ, tới nhà của tui là được, chỉ cần máy may để không, tui chắc chắn cho mượn!"
Thứ như máy may thì càng dùng càng tiện tay.
Giang Phúc Quốc đang chọc gậy, đứng ở bên xe lừa, nhìn về phía máy may.
Lặng lẽ đứng nghiêm.
"Mua thứ phá của này làm gì? Có bao nhiêu tiền đều bị con xài hết!"
Giang Phúc Quốc rít mạnh một hơi thuốc, nhả ra một đoàn khói thuốc.
Ông nhìn về phía mọi người nói: "Thanh niên, kiếm được vài đồng lập tức tiêu pha, không phải nói không nghe! Tao đã lớn tuổi, chân không khỏe, nếu không... tao phải đánh thằng nhóc thúi này một trận!"
Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt của Giang Phúc Quốc, ở đâu có ý trách cứ?
Trong đám người không biết là người nào nói một câu.
"Chậc! Giang lão tam, ông xem miệng của ông đi, đã ngoác đến tận mang tai!"
Thốt ra xong lời này, đoàn người lập tức phát một tràng cười.
Trên thực tế, việc buôn bán của Giang Châu từ trước tới nay, ngay từ đầu còn sẽ có người cảm thấy đố kị.
Thế nhưng theo thời gian chuyển dời, mọi người phát hiện chuyện làm ăn này cũng không dễ làm như vậy.
Chính mình đưa đến thuỷ sản Cung Tiêu Xã, đường xá xa xôi không nói, lươn trong tay mình cũng chỉ có mấy cân, quá tốn công.
Lúc này mới vừa đầu xuân.
Còn phải tập trung cày cấy trên đồng ruộng.
Ai rảnh rỗi như vậy?
Quan trọng nhất là lỡ khi bị tra ra, đó chính là tội đầu cơ tích trữ.
Bọn họ không muốn mạo hiểm như vậy.
Giang Châu phát tài rồi, cũng không hếch mặt nhìn đời, thậm chí ngay cả tiền vốn thu cũng trả thêm 1 xu.
Cậu ta trở lại đi trên con đường đúng đắn, vẫn khoẻ re!
Tới tới đi đi trong một tháng.
Mối quan hệ giữa Giang Châu và những người trong thôn nhanh chóng ấm lên.
Con nít cũng mở miệng một tiếng anh Giang.
May mắn thì Giang Châu còn có thể cho bọn chúng kẹo ăn.
Nhất là lúc mua máy may, không giống như nhà dì Trương ở đầu thôn.
Giấu giếm không muốn cho ai mượn.
Mới mượn một lần, thì nói bóng nói gió xúc xiển, khiến người ta khó chịu.
Người Giang Châu trực tiếp nói cho mượn.
Chỉ cần máy không xài, đều có thể mượn.
Chỉ cần vậy thôi.
Ai còn đố kị?
Chỉ có ước ao!
Giang Phúc Quốc chống gậy, hút thuốc từ tẩu, hàn huyên cùng các thôn dân một lúc lâu.
Sắc trời dần sập tối, lúc này mọi người mới ra về.
Liễu Mộng Ly đi tới bên cạnh Tề Ái Phân, cười gọi: "Mẹ."
Tề Ái Phân đã vui đến mức cười không khép được miệng.
Chỉ chỉ máy may, lại xoay người nhìn Liễu Mộng Ly nói: "Ai nha, sao đột nhiên lại mua máy may? Còn là hiệu Hồ Điệp, thứ này đắt đến mức nào chứ?!"
"Mua máy may, trong nhà chúng ta cũng có thể dùng, quần áo của cả nhà đều cần may vá, có thể thuận tiện không ít."
Liễu Mộng Ly cười đáp.
Cô biết Tề Ái Phân rất vui.
Diêu Quyên cũng đứng ở bên cạnh, nhìn máy may, tuy ước ao, nhưng cũng vui thay Liễu Mộng Ly.
"Tiểu Châu đúng là trưởng thành rồi, cũng biết thương vợ rồi."
Diêu Quyên hơi xúc động nhìn Liễu Mộng Ly, nhẹ giọng nói: "Em dâu, phúc lớn của em rốt cuộc đã đến!"
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Nhìn về phía Giang Châu đang dắt lừa vào chuồng.
Trong đầu có chút phức tạp lại vui vẻ.
Đoàn Đoàn Viên Viên lôi kéo Giang Hạo Minh chơi đùa ở trong sân.
Giang Phúc Quốc chỉ huy Giang Minh cùng Giang Châu khiêng máy may từ trên xe lừa xuống.
"Coi chừng cái góc đó, cẩn thận một chút! Mua thứ đắt tiền này làm gì! Lỡ va quẹt thì biết làm sao giờ?!"
"Ai nha! Thằng ngốc, bên này! Bên này! Đụng cột kìa!"
"Tức chết tao rồi! Hai ngươi thấy tao đi đứng không lanh lẹ! Nếu không... để tao lên!"
Giang Minh cùng Giang Châu hai người khiếng máy may xuống.
Thật sự là nhịn không được, Giang Minh quay đầu nhìn Giang Phúc Quốc.
"Ba, chân còn chưa khỏe, ba nghỉ một lát được không?"
Giang Phúc Quốc: "????"
Giang Châu sửng sờ, nhanh chóng rút lui trước: "Em đi làm cơm."
Nói xong bèn đi về phía phòng bếp.
Giang Phúc Quốc sững sờ một lúc.
Lấy lại tinh thần, ông lập tức đen mặt lại.
"Thằng con khốn nạn! Muốn tạo phản có phải hay không?! Qua đây! Xem cha mày có đập chết mày hay không!"
Giang Minh chán chả buồn cãi, đi cho lừa ăn.
Giang Châu thì nhanh chóng vào bếp nhóm lửa làm cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT