Tỉnh Dậy Thấy Trò Chơi Tôi Làm Thành Sự Thật [Thực Tế Ảo]

Chương 1: Cô ấy chỉ sống được hai mươi tám....


3 tuần

trướctiếp

Edit: Trúc Linh

68.951.34, hệ Thái Dương, Lam Tinh.

“Diệp Bách, cô quyết định đi tới sao Makur à?”

Sau khi kết nối liên lạc, hình ảnh một người ngoài hành tinh ngồi trên phi thuyền ‘nhảy’ vào trong đầu Diệp Bách.

Đây không phải là lần đầu tiên người này dùng cách thức liên lạc của vạn năm sau nhưng Diệp Bách vẫn thấy không quen, hiện giờ các công dân trên hành tinh đều bắt buộc sử dụng [Thiết bị đầu cuối cá nhân], hình thức tính năng đơn giản tương tự ‘hệ thống’ võng ảo tưởng của vạn năm trước, tất cả các giao diện đều dùng ý thức để thao tác.

“Đúng vậy.” Lấy lại bình tĩnh, Diệp Bách đáp: “Nửa tháng nay tôi đã gửi đi hàng ngàn sơ yếu lý lịch nhưng chỉ có mỗi chỗ này gửi lời mời.”

Sao Makur trong miệng đối phương chính là một hành tinh giải trí liên quan tới các loài, nơi đó cung cấp công việc cho Diệp Bách, ở đó con người được xem như động vật trong vườn bách thú, là ‘loài hiếm lạ’.

“Không có cách khác sao? Ban trị sự của Lam Tinh không liên hệ với cô thật ư?”

“À… Thì… Không.”

Cực Quang nghe vậy, sứa xúc tua trên đầu giống như tóc đang phiêu đãng, đây là sự biểu hiện cảm xúc kích động của người sao Huyễn Hải.

Tuy công việc của Diệp Bách trong phòng thí nghiệm đó là bị Cực Quang nghiên cứu nhưng ba năm ở chung với nhau, nhà khoa học này đã xem Diệp Bách như bạn của mình.

“Tôi không thể hiểu nổi, cô chính là người duy nhất còn sống sót sau một vạn năm của Lam Tinh, cũng coi như có gen thượng tổ tiên của bọn họ, nhưng tại sao họ không những không bảo vệ mà còn không đưa ra bất cứ viện trợ nào thế?”

Đối với vấn đề này, Diệp Bách có vẻ khá bình tĩnh: “Bởi vì trong vũ trụ di dân của Lam Tinh cũng nhiều, chỉ là đúng lúc tôi ở lại Lam Tinh nên cũng chẳng có giá trị nghiên cứu gì cả.”

Vạn năm trước, bởi vì cơ thể mắc bệnh nan y nên Diệp Bách lựa chọn cách tự đông cơ thể, mười mấy năm sau một viên thiên thạch lớn va chạm vào Lam Tinh, trước nguy cơ nền văn minh bị hủy diệt, con người khám phá ra kỹ thuật đi đến hành tinh khác, sau đó rời khỏi Lam Tinh, không hề quay về nữa.

Cho đến ba năm trước, hệ Thái Dương xuất hiện trùng động, Lam Tinh nghênh đón sự khai phá của Tinh Minh, do đó ‘tảng băng’ là Diệp Bách mới được phát hiện ra và chữa khỏi.

Trải qua vạn năm, những con người đã được tiến hóa đã bén rễ và nảy mầm ở các hành tinh khác, chỉ còn một người cổ đại xa xưa của Lam Tinh là Diệp Bách. Trong thời kỳ thay đổi gen sắc tộc này ngay cả kết quả ‘con người’ cũng chẳng phải.

“Ở trong bọn họ tôi chỉ là con khỉ không hơn không kém.” Diệp Bách dừng một lát: “Hơn nữa ba năm trước khi tôi vừa tỉnh lại, có xảy ra tranh cãi với ban trị sự Lam Tinh nên bọn họ sẽ không bao giờ ra tay giúp đâu.”

Cực Quang nhớ đến lý do tranh cãi: “Ý cô là quyền bán tài sản kia à?”

“Tích—”

Diệp Bách còn chưa kịp trả lời thì âm thanh nhắc nhở đến hạn thuê nhà của phòng thí nghiệm vang lên, ngay sau đó cơ thể cô rung chuyển, không chịu nổi khống chế mà bị ném ra ngoài.

Khoảnh khắc tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cổ họng Diệp Bách bắt đầu ngứa dữ dội.

“Khụ khụ khụ…”

[Mở khối tinh lọc.]

Ý nghĩ vừa xảy ra, cảm giác khó chịu biến mất, đồng thời Diệp Bách nhìn thấy ba chữ số trong tài khoản dần giảm xuống y như đang chảy nước.

Đây là nguyên nhân Diệp Bách lựa chọn đi tới hành tinh khác làm công việc trong vườn bách thú sau khi phòng thí nghiệm Cực Quang đóng cửa.

Giống như một người hiện đại xuyên qua cổ đại, nhiều loại virus đã thích nghi với người hiện đại sẽ mang đến tai họa lớn cho người cổ đại, vạn năm sau khi con người miễn dịch với virus phóng xạ thì đó chính là uy hiếp trí mạng dành cho ‘cổ nhân’ như Diệp Bách.

Trong vòng một phút sẽ xuất hiện phản ứng dị ứng toàn cơ thể, ba phút sau sẽ lên cơn sốc mà chết.

Đương nhiên Diệp Bách không muốn chết, dù sao cô mới sống được 28… À, một vạn lẻ hai mươi tám năm.

Nhưng nếu không có thiết bị chuyên nghiệp của phòng thí nghiệm tiêu tiền thanh lọc cho cơ thể thì số tiền tiết kiệm của Diệp Bách chỉ đủ sống ở Lam Tinh trong ba ngày. Cho nên cô vẫn ở lại phòng thí nghiệm cho tới giây cuối cùng.

Cực Quang cũng thấy được tình huống của Diệp Bách, nhưng kinh phí cho hạng mục của cô đã hết, dù thương mà chẳng giúp được gì, chỉ đành đề nghị: “Bây giờ cô đã có thân phận công dân hành tinh, chi bằng đi nam cực bán quyền sở hữu tài sản, chắc cũng đủ cho cô đi tìm một hành tinh khác để sống an nhàn…”

Mới nói được một nửa, Cực Quang đã phát hiện ra vẻ mặt của Diệp Bách không được ổn: “Sao thế?”

Đứng ngoài phòng thí nghiệm không có một bóng người nào, bỗng nhiên Diệp Bách hơi ngẩng đầu, nâng tầm mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về nơi nào đó, cả người giống như bức tượng được điêu khắc tại chỗ.

“Diệp Bách?”

Cực Quang gọi thêm một tiếng, lúc này Diệp Bách mới hồi phục tinh thần, trên mặt vẫn còn sự hoảng hốt cùng với ánh mắt khó có thể tưởng tượng nổi, cô cất giọng hỏi: “Bầu trời, bầu trời… Đó là gì?”

Đây là lần đầu tiên Cực Quang nhìn thấy Diệp Bách như vậy, phi thuyền chưa khởi động, cô ấy ấn lên chỗ ngồi, vách tường kín trong phi thuyền lập tức biến thành cửa sổ.

“Ồ… Đó là quảng cáo khổng lồ hành tinh mới lắp.”

Phải nói là loại quảng cáo này có ảnh hưởng cực lớn đối với hành tinh, thông qua kỹ thuật coi truyền làm cho những người sinh sống trên này dù ở đâu thì chỉ cần nhìn lên không trung là có thể thấy nội dung quảng cáo.

Bây giờ Diệp Bách mới cảm nhận được hơi thở của mình, trái tim như mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể hỏi Cực Quang một câu khô cằn: “Bên trên đó…”

“Là trò chơi Tinh Võng <Vạn giới> đang hot gần đây, căn cứ vào hàng mẫu đang có khi chơi trò chơi sẽ có tác dụng nâng cao thể chất và tinh thần, cơ bản có thể tiên đoán được đây sẽ là trò chơi bao trùm tất cả người dân trên hành tinh kể từ khi Tinh Võng ra đời. Giờ tôi phải về hành tinh mẹ để gia nhập vào tổ hạng mục nghiên cứu Vạn Giới đấy.” Cực Quang giải thích.

Tất cả người dân trên hành tinh, nâng cao thể chất và tinh thần cho người chơi…

Trong đầu Diệp Bách nổ vài tiếng ầm ầm, chỉ có thể mấp máy môi hỏi: “... Nó tên là <Vạn Giới> hả?”

“Ừ.” Cực Quang còn tưởng sau ba năm Diệp Bách mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm nên cảm thấy xa lạ với thế giới xung quanh.


Nhưng thật ra lúc này Diệp Bách đang cảm thấy hoảng sợ đối với thứ đồ đó, nó đã vượt khả năng tưởng tượng của cô.

Nội dung tuyên truyền ở trong quảng cáo là hình ảnh một loài thực vật kỳ lạ có hình giống cái cây.

Thứ đồ đó giống như cây cối nhưng lại chia ra ba nhánh sinh trưởng, tựa ba gốc cây hợp nhất lại với nhau. Cùng sinh ra cành và nhánh lá, lá nảy mầm từ cành khô sau khi lớn lên thì đan xen lẫn nhau.

Sau khi tiến vào trò chơi đã có nhiều nhà học giả hành tinh sẽ nhìn hình ảnh này đầu tiên rồi cho ra suy đoán, nhưng không ai có thể biết đây chính là sự đại diện cho <Vạn Giới> như Diệp Bách. Trong trò chơi có ba hướng phát triển khoa học kỹ thuật khác nhau, cũng chính vì đó mà cái này được gọi là ‘cây khoa học kỹ thuật’.

Bởi vì thứ đồ này do Diệp Bách tự tay vẽ từng nét bút, tự mình thiết kế ra!

Khái niệm của trò chơi thời đại vạn năm sau hoàn toàn khác trò chơi thời đại vạn năm trước.

Do đó hiện giờ không có ai biết Diệp Bách chính là nhà sản xuất trò chơi nổi tiếng của vạn năm trước, cũng không có ai ngờ lúc ấy trong tay cô còn có một hạng mục chưa được phát hành mang tên <Vạn giới>.

….

“Tôi quyết định không đến sao Makur nữa…”

Ba năm này trong mắt Diệp Bách luôn có sự cô độc và mơ hồ, bây giờ sương mù tan đi bắt đầu nở ra những ánh sáng nhàn nhạt.

Có điều Diệp Bách không nhận được câu trả lời của Cực Quang, lúc này cô mới thấy dòng chữ [Ngắt kết nối]. Hóa ra lúc cô đang thất thần thì đối phương đã cưỡi phi thuyền cất cánh đi xa, tự động tách khỏi tín hiệu của hành tinh rồi.

Biết trong thời gian ngắn không thể liên hệ với cô ấy được, Diệp Bách bèn cẩn thận quan sát quảng cáo trò chơi <Vạn Giới.

Từ đồ họa cô thiết kế có thể thấy rằng hành tinh đã thay đổi cấu trúc tự động bỏ thêm ‘trăm triệu’ chi tiết, từ 2D biến thành 3D, vừa lạ vừa quen, cô không chờ nổi nữa muốn đi hỏi để biết nhiều hơn nhưng internet công cộng của Lam Tinh cung cấp mạng cục bộ chỉ có quảng cáo trò chơi chứ không có nội dung gì.

Muốn xem hết tất cả thì phải bước lên Tinh Võng, đến lúc đó đừng nói là tin tức ngay cả trò chơi cũng vào được luôn.

Nhưng vấn đề là, tài khoản của Tinh Võng cần một vạn tinh tệ mới có thể đăng ký!

Tinh tệ là tiền thông dụng do Tinh Minh phát hành, sức mua cực cao, giá cả nghe có vẻ đắt đỏ— Suốt ba năm Diệp Bách chỉ góp được 300 tinh tệ, nếu muốn ‘lên mạng’ chắc phải làm lụng vất vả tầm 100 năm nữa mất.

Thực tế thì giá cả này cực kỳ hợp lý, bởi vì Tinh Võng liên kết toàn vũ trụ, tương đương với vũ trụ ảo, sau khi đăng nhập Tinh Võng cho dù ở chỗ nào cũng có thể tương tác được, thậm chí có vài người sẵn sàng bán đi hành tinh đã dần lạc hậu để mua một tài khoản Tinh Võng, gần như cả thôn chỉ có một máy tính để đăng nhập.

Một vạn tinh tệ…


Sắc mặt Diệp Bách biến hóa một lúc, cuối cùng cô cắn chặt răng, lần đầu tiên chủ động liên hệ với ban trị sự Lam Tinh.

Năm đó vì xuất hiện trùng động nên hệ Thái Dương trưở thành đầu trung tâm vận chuyển quan trọng lớn thứ hai ngân hà, theo công ước của Tinh Minh, căn cứ Lam Tinh thành hành tinh thuộc về Tinh Minh, ngay cả những người mới cũng được cấp quyền thường trú và quyền quản lý nhưng không được tính là những người sở hữu hành tinh vì thế Diệp Bạch là sinh vật có trí tuệ duy nhất sở hữu quyền tài sản cá nhân—

Khi cô bị đông lạnh, dưới người là lãnh thổ nam cực.

Hiện giờ Lam Tinh coi tấc đất như tấc vàng, cho dù chỉ là một mảnh đất nhỏ dưới người Diệp Bách cũng cực kỳ đáng giá.

Trên thực tế, lúc Diệp Bách được rã đông, có hai thế lực văn minh nhân loại đã đến đây mua.

Có điều Diệp Bách từ chối.

Bố mẹ cô chết sớm, Diệp Bách xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến hơn hai mươi tuổi mới có tự do tài chính, ngoại trừ may mắn và thiên phú thì còn có một phần nhờ trực giác nhạy bén ít ai có.

Lúc ấy, cô hoàn toàn không biết gì về thế giới một vạn năm sau nhưng trực giác nói cho cô biết quyền tài sản này không những ràng buộc cô và Lam Tinh mà nó còn là thứ duy nhất cô có thể trông cậy vào.

Quả nhiên, sau đó vì quyền tài sản của một miếng đất nhỏ, Diệp Bách đã lấy thân phận con người cổ đại đăng ký trở thành công dân hành tinh.

Ngược lại nếu Diệp Bách giao hết quyền tài sản ra từ trước thì thân phận của cô sẽ được xác nhận bởi hai nền văn minh nhân loại.

Diệp Bách sẽ được bảo vệ chặt chẽ, không cần lo phí tinh lọc— Nhưng, phải xem tâm trạng của người khác để quyết định làm ‘người’ hay làm ‘khỉ’.

Đúng là vì Diệp Bách từ chối nên ban trị sự Lam Tinh mới đối xử lạnh nhạt với cô, trong đó chắc cũng có ý định bức ép cô thỏa hiệp, cô không có một xu dính túi nên khó thích nghi với hoàn cảnh của Lam Tinh, cho dù sau đó cô may mắn được vào phòng thí nghiệm của Cực Quang thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cúi đầu.

Thật ra đúng như những gì Cực Quang nói, hiện tại Diệp Bách đã có thân phận công dân, bán quyền tài sản này sẽ mua được phi thuyền tìm đến tinh vực hẻo lánh, chọn một hoàn cảnh thích hợp để định cư.

Ở một số nền văn minh khá lạc hậu, tỷ lệ trao đổi chất rất cao, ba trăm tinh tệ mà Diệp Bách góp được cũng đủ để cô dưỡng lão.

Nhưng dù cô có chọn đến vườn bách thú làm khỉ thì cũng không muốn bán đi quyền sở hữu mảnh đất nhỏ ấy.

Cô không muốn thực sự ‘trắng tay’ ở thời đại này.


Cho tới bây giờ, Diệp Bách phát hiện ra <Vạn Giới> trong tay cô đã ra đời ngay tại đây.

Khi nhìn thấy thông tin này, hai bàn tay của Diệp Bách lặng lẽ run rẩy.

Lựa chọn bán quyền sở hữu tài sản để đăng ký Tinh Võng là một sự đánh cược mạo hiểm, nhưng điều kỳ lạ là lúc này cô không hề sợ hãi, mà sự hưng phấn đã chìm sâu giờ không ngừng trào ra khỏi máu.

….

Cuối cùng giao dịch cũng kết thúc với mức giá một vạn tinh tệ, đây là do Diệp Bách cắn mãi không buông cùng với sự cạnh tranh giữa ban trị sự Lam Tinh cùng hai nền văn minh nhân loại kia, nếu không sẽ không có được giá cao như này.

[Thông báo nhận chuyển khoản mới: 10000 tinh tệ.]

[Mời xác nhận đăng ký tài khoản Tinh Võng? Tài khoản có giá 10000 tinh tệ.]

[Xác nhận.]

Không có thêm mũ giáp gì, thiết bị đầu cuối cá nhân được cất sau cổ Diệp Bách bắt đầu nóng lên, dùng năm giây để nâng cấp lên giao diện mạng Tinh Võng.

[Đăng ký thành công, vũ trụ ảo hoan nghênh bạn!]

Ý thức mơ hồ rồi dần dần rõ ràng, Diệp Bách phát hiện bản thân đã đi tới một thế giới khác, nếu chỉ dựa vào giác quan thì rất khó để phân biệt đâu là thực đâu là ảo.

Cô không muốn phí quá nhiều thời gian để nghiên cứu không gian cá nhân ảo, mà giành giật từng giây tiến hành bước tiếp theo.

[Bạn có muốn đăng nhập vào trò chơi <Vạn Giới> không?]

[Đang kết nối…]

Ngân hà trước mắt Diệp Bách bị đảo lộn, dường như đang xuyên qua nơi nào đó, chỉ có đồng hồ đỏ tươi trên tầm nhìn đang vang vọng âm thanh nhắc nhở của tài khoản—

Thời gian còn lại, ba ngày.

 

 




 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp