Ngày 23 tháng Chạp là ngày Tết Táo quân, cũng là ngày Tiểu niên ở những nơi như thành phố Tấn thuộc Đại Đô. Vương Thuật một lần nữa gặp lại bà nội của Tiền Tuệ Tân ở đầu hẻm. Bà lão xuất hiện với dáng vẻ gần như lần trước, vẫn ngồi trên chiếc xe ba bánh điện gỉ sét, mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào người qua đường, mồm không ngừng chửi rủa.
Bà lão này cũng họ Tiền, giống như chồng đã mất sớm của bà, tên là Tiền Tố Trân. Sau khi con trai bà qua đời, ủy ban khu phố đã xin cho bà một ít trợ cấp. Bà lão không có nhiều tham vọng thế tục này dựa vào khoản trợ cấp đó để dưỡng sức, sau đó thường xuyên đến nhà người ta gây sự.
“… Nhà lão Phùng ở hẻm Thu Lương, tao nói cho chúng mày biết, chỉ cần tao còn sống, đừng có mơ mà ăn Tết yên ổn! Tao sống bao lâu thì chúng mày còn phải chịu đựng bao nhiêu năm! Ha, muốn ăn Tết vui vẻ như người ta à? Đã rửa sạch máu trên tay chưa, Phùng Đại Niên?! Trương Tĩnh?!”
— Phùng Đại Niên và Trương Tĩnh là ông ngoại và bà ngoại của Tiền Tuệ Tân.
Vương Thuật siết chặt áo khoác lông vũ, cô cẩn thận chen qua chiếc xe ba bánh điện rồi bước vào siêu thị nhỏ trên phố Thanh Đồng. Dương Đắc Ý bảo cô đến siêu thị mua kẹo cúng Táo quân, hay còn gọi là kẹo mạch nha, để dâng lên Táo quân trước bữa tối.
“Thím ơi, phải nói thật, máu trên tay bọn tôi chỉ cần một tờ giấy lau là sạch, không để lại chút mùi tanh nào.”
Vừa định bước vào siêu thị, Vương Thuật nghe thấy giọng nói của dì út Tiền Tuệ Tân từ trong hẻm. Cô không kìm được mà quay đầu lại nhìn.
“Tôi nói để thím khỏi hiểu lầm, bọn tôi chịu đựng thím mắng chửi không phải vì cảm thấy sai, mà vì thương hại thím tuổi già mất con. Nhưng nghĩ kỹ lại, có gì đáng thương đâu.”
“Mẹ, mẹ đừng kéo con, con muốn bà tức chết.”
“Thím à, đã đến đây rồi thì chúng ta nói rõ. Trong quan niệm của thím, phụ nữ thấp kém hơn, không bằng con chó, chồng đánh đập là chuyện thường tình, nhưng từ năm 1949 khi thành lập quốc gia, luật pháp đã nói rõ, quan niệm của thím hoàn toàn là nói nhảm.”
“Con trai tạp chủng của thím đánh chị tôi, năm nào chẳng có ba bốn lần, nhẹ thì hai cái tát, nặng thì đấm đá, gãy xương sườn. Hàng xóm cũ ở Tam Thu này, ai mà chưa từng thấy chị tôi về nhà với mặt mày bầm tím? Hắn còn dùng mạng sống của cả gia đình nhà ông Phùng đe dọa chị tôi không được ly hôn chạy trốn. Trong những năm cả nhà tôi bị dày vò, thím có thái độ gì? Thím chỉ nhàn nhạt nói, ‘Con trai tôi không biết điều, miệng không giữ được, xin gia đình đừng để bụng’, rồi nhân cơ hội bảo bọn tôi thuyết phục chị sinh cho thím một đứa cháu. Thím à, nếu ban đêm thím mất ngủ nhớ con trai thì thím tự hỏi lòng xem, tóc bạc tiễn tóc xanh có phải đáng đời thím không.”
“Có một câu này có thể thím không thích nghe, thím à, lúc biết chị tôi trong lúc phản kháng đã vô tình dùng dao cắt cổ con trai thím, trên đường lái xe về nhà, tôi cười mà không khép miệng được!”
Bà Tiền Tố Trân nghe thấy lời nói của dì út Tiền Tuệ Tân, bà run rẩy trên chiếc xe ba bánh điện như chiếc lá trong gió. Bà chống xe xuống, loạng choạng bước đến định xé nát cô gái trẻ mồm mép sắc sảo, lòng dạ độc ác kia, nhưng cô gái đã được mẹ kéo vào trong nhà. Bà Tiền không có cách nào, đành đập cánh cửa đã khóa chặt, khóc lóc đến mức lũ chim sẻ trên cột điện gần đó cũng bị hoảng sợ bay tán loạn.
Vương Thuật giữ nguyên tư thế vén rèm, kinh ngạc mà nhìn. Dì út Tiền Tuệ Tân thật sự là một chiến binh lợi hại.
“Nếu như Thục Lăng có thể chia một nửa sức chiến đấu cho chị mình thì chị nó cũng không đến nỗi bị nhà đó bắt nạt nhiều năm như vậy…” Ông chủ siêu thị đang tán gẫu với khách hàng trước quầy thu ngân, ông quay đầu nhìn thấy Vương Thuật với nét mặt thất thần, nhíu mày, nói một câu: “Cô bé này, vào hay không thì quyết định đi, không vào thì thả rèm xuống, gió lùa vào lạnh chết người đây này.”
Vương Thuật nghe tiếng bèn bước một bước vào trong, rồi vội vàng lấy một gói kẹo cúng Táo quân để lên quầy thu ngân. Cô nhìn lướt qua giá hàng phía trước, nói với ông chủ “Đợi chút”, rồi lấy thêm một gói bò viên, một gói khô mực và hai lon nước tăng lực.
Ừ, đúng rồi, ra siêu thị một chuyến, không có lý gì chỉ mua một món. Vương Thuật thầm nghĩ.
Và “một chuyến ra siêu thị” ở đây, chẳng qua là cởi bộ đồ ngủ gấu trúc rồi lục tung tìm lược để buộc hai bím tóc. Người này ở nhà bao nhiêu ngày thì cô lười bấy nhiêu, điều đó không cần phải bàn cãi.
Vương Thuật thanh toán xong định vén rèm bước ra thì đụng phải Tiền Tuệ Tân vừa đi vào.
Tiền Tuệ Tân vừa từ bên ngoài trở về, từ xa cô ấy đã thấy bà lão đang làm loạn trước cửa nhà mình nên đành bất lực quay lại siêu thị để trốn.
“Bà nội tao đến lâu chưa?” Tiền Tuệ Tân hỏi Vương Thuật.
“Chắc cũng được một tiếng rồi.” Ông chủ siêu thị nhô đầu ra trả lời thay.
Tiền Tuệ Tân lộ vẻ đã hiểu rõ.
“Được rồi, một tiếng không ngắn đâu, bà ấy phát tiết gần xong rồi cũng nên đi thôi.”
Ông chủ siêu thị định nói thêm, nhưng Vương Thuật đã chặn lại. Cô nói: “Dì út của cậu vừa ra cho bà ấy thêm chút dầu vào lửa, bà ấy chưa lấy được lợi, chắc còn náo loạn thêm chút nữa.”
“Bình thường bà ấy chỉ ngồi trên xe ba bánh điện, không tiến đến trước cửa nhà đâu.” Tiền Tuệ Tân ngẩn người rồi nói.
Dù Tiền Tuệ Tân nói rằng ở một mình không sao, nhưng Vương Thuật vẫn kiên quyết ở lại. Cuối cùng hai người mỗi người xách một lon nước tăng lực, vừa đi vừa dạo đến Đại lộ Cẩm Tú. Hôm đó là một ngày gió rét, màu sắc của mặt trời nhạt nhòa, khó mà phân biệt được với những đám mây bên cạnh.
“Sáng nay tao đi ngang qua nhà mày, thấy mày ngồi dưới chân tường phía đông sân, đang trồng cái gì đó. Từ khu nhà chung cư đến ‘Tam Thu’ này, mày thích ứng cũng nhanh nhỉ.” Tiền Tuệ Tân nói.
“Tao lấy một nắm hạt giống cải ngọt từ nhà bà thím hai, muốn thử trồng xem sao, nhưng có lẽ khó sống được, trời lạnh quá, chậu lại quá nhỏ.” Vương Thuật đáp, “Mày dậy sớm thế để làm gì?”
“Đi thăm mẹ tao trong trại giam, mang cho bà ít đồ. Bà ngoại tao nói sắp đến Tết rồi, mẹ tao chắc sẽ nhớ nhà. Vốn dĩ bà ngoại tao cũng muốn đi cùng, nhưng trời xấu quá, sợ lúc về lại gặp tuyết.”
Vương Thuật cảm nhận được nỗi lòng nặng nề của Tiền Tuệ Tân trong ngày hôm ấy, cô nhẹ nhàng chạm lon nước của mình vào lon của cô ấy, tỏ ý an ủi.
Tiền Tuệ Tân uống một ngụm nước, rùng mình vì lạnh, sau đó cười nói: “Tao thật ghen tỵ với dạ dày miễn nhiễm của mày, tao uống một ngụm này thôi mà từ răng đến dạ dày đều đóng băng hết rồi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đột nhiên điện thoại của Vương Thuật trong túi áo rung lên. Cô rút ra xem thì thấy trên màn hình là tên của Lý Sơ.
“Em gặp chuyện gì à?” Lý Sơ vừa mở miệng đã hỏi.
Vương Thuật kéo điện thoại ra xa, cô nhìn lại màn hình hiển thị người gọi, xác nhận đúng là Lý Sơ, bèn không hiểu mô tê gì mà hỏi: “…Anh gọi nhầm số à?”
“Hai người đi lòng vòng ở khu đất nhỏ đó cả buổi rồi,” Lý Sơ giải thích, “Tôi thấy từ trên lầu.”
“…Anh thật là quan tâm quá.”
Vương Thuật nhìn xa xa về phía căn hộ duplex ở phía bên kia Đại lộ Cẩm Tú, nhưng không rõ Lý Sơ ở tòa nhà nào. Nhìn từ trên xuống rất rõ ràng, nhưng từ dưới nhìn lên thì khó mà biết được. Cô thở dài, giải thích với Lý Sơ rằng hai người họ thật sự chỉ là không có việc gì nên đi lòng vòng, sau đó đầy bất lực cúp điện thoại của anh. Khi quay đầu lại, cô liền chạm phải ánh mắt “chúng ta hiểu nhau mà không cần nói gì” của Tiền Tuệ Tân.
“Có lẽ anh ấy chỉ là chán nản trong kỳ nghỉ thôi.” Vương Thuật cười gượng.
Tiền Tuệ Tân nhắm thẳng vấn đề mà nói: “Kiểu hành động cố tình gọi điện thoại bảo ‘anh thấy em rồi’ này, chỉ có người như mày mới làm được, anh ta thì không nên như vậy. Lần trước đã nghi ngờ anh ta thích mày rồi.”
“Lần trước là khi nào?”
“Là khi mày diễn vai cô hầu béo như kẻ thần kinh trên sân khấu ấy, anh ta ở dưới khán đài cười tươi chụp hình cho mày đó.”
Vương Thuật cố nhìn lên tầng cao của căn hộ duplex, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lý Sơ, có lẽ anh đã vào phòng rồi, hoặc có thể cô có nhìn cỡ nào cũng không thấy được vị trí của anh. Cô nhếch miệng cười một chút, sau đó uống một ngụm lớn đồ uống.
*
Vì lệnh cấm pháo ngày càng được thực thi nghiêm ngặt, Vương Thuật và Tiền Tuệ Tân chiều tối đi dạo dọc theo phố Thanh Đồng trở về ngõ Thu Lương, trên đường rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng nổ lạ nào từ nhà nào cả.
Loại pháo mà trẻ em cầm trong tay giống như những con nòng nọc nhỏ thì không tính, nếu không có kẹo cúng Táo Quân mà Vương Thuật vẫn còn cầm trên tay, bạn sẽ chẳng cảm nhận được đây là ngày Tết ông Táo.
Hai người chia tay trước cửa nhà của Vương Thuật, Tiền Tuệ Tân tiếp tục đi vào trong, còn Vương Thuật đẩy cửa bước vào sân nhà nhỏ.
Vương Nhung đang ngồi xổm dưới chân tường lau chiếc xe ba bánh điện của Dương Đắc Ý. Từ Tết ông Táo đến Tết Nguyên Tiêu, Dương Đắc Ý sẽ nghỉ ba tuần, nên chiếc xe ba bánh điện phải được lau sạch và phủ bạt che kín. Chị liếc thấy Vương Thuật bước vào, sau đó đứng dậy đổ chậu nước bẩn đi, chị chế giễu Vương Thuật: “Mày làm cái visa đi nước ngoài mua kẹo cúng Táo Quân à? Chị biết mà, chờ mày về nhanh để giúp một tay là chuyện không thể.”
Vương Thuật không chịu thua: “Gần ba mươi rồi, có một chút việc vặt cũng phải kéo người khác vào, nên mẹ với em mới thấy chị phiền đấy.”
Vương Nhung giả vờ cười: “Ừ, mẹ không thấy mày phiền, mẹ cưng mày lắm. Nếu tao mà có đứa con gái không biết làm việc có mắt như mù như mày thì tao cũng cưng lắm.”
“Rầm.” Dương Đắc Ý mặt không cảm xúc bước ra từ nhà vệ sinh, bà đã quá quen với việc hai cô con gái mượn bà để châm chọc nhau, nên không thèm nhìn mà đi thẳng vào nhà.
Kể từ khi Vương Tây Lâu trở về, bàn ăn của nhà họ Vương từ chỗ trống trải đã trở nên đầy đặn. Bốn người trong nhà ngồi ăn những chiếc bánh chưng đúng dịp, họ mở tivi, mỗi người lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại quát nhau “vặn nhỏ tiếng một chút”. Một cảnh tượng rất đỗi bình thường, nhưng lại rất quen thuộc.
Trong tiếng nhạc nền của tiểu phẩm Giả Tiểu Linh, Vương Thuật nhai một chiếc bánh chưng nhúng nước tỏi, tiện tay mở mạng xã hội ra xem cuộc sống của bạn bè. Kết quả là cô nhìn thấy ngay dòng trạng thái của Lý Sơ vừa đăng hai phút trước.
Lý Sơ đăng một bức thư pháp mạnh mẽ bằng bút lông, bên dưới là bình luận của Lâm Hòa Tĩnh, “Cái nghiên mực này ông nội cậu tặng cậu à? Cái đó mua đấu giá ở Hong Kong về à? Ghen tỵ, muốn có.”
Vương Thuật ban đầu cười vì câu “Ghen tỵ, muốn có” thẳng thắn này, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nụ cười cô tắt dần, nét mặt cũng trở nên phức tạp. Ông nội của Lý Sơ có thể đặc biệt từ Hong Kong đấu giá một cái nghiên mực về, vậy gia đình anh phải thế nào đây, trước hết ông nội của anh chắc chắn phải được nuôi dưỡng trong giàu sang, không thì làm sao mà chịu bỏ tiền vào những thứ như vậy.
Vương Thuật đột nhiên không kìm được mà ghét chính mình, cô chán ghét cái bộ dạng cứ nghĩ ngợi sâu xa của mình gần đây… Rõ ràng chẳng có gì cả.
Dương Đắc Ý liếc thấy Vương Thuật lại dừng nhai và nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh chưng còn lại trong bát, bà không kìm được nói: “Mẹ không thúc giục con, mẹ xem con có thể lần khần đến khi nào, dù sao hôm nay con phải rửa bát.”
Vương Thuật cụp mi mắt, tưởng tượng rồi liên hệ thực tế, cuối cùng cô kết luận: Chẳng có gì cả, chỉ có mấy cái bánh chưng dính chùm trong bát… và đống nồi niêu chén bát cần rửa trên bàn và trong bếp.
Vương Nhung chẳng buồn để ý đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của cô gái ở độ tuổi này, chị gắp một ít rau xanh bỏ vào miệng, ngồi vắt chân nói: “Hôm nay tao nghe thấy dì của Tân Tân chửi bà già, nghe mà tao thấy sảng khoái ghê luôn ấy, sao cô ấy không ra trận sớm hơn nhỉ?”
Vương Tây Lâu đã nghe báo cáo “chuyện hôm nay” của Dương Đắc Ý khi vừa tan làm về nhà, ông nói: “Hôm nay có lẽ bà ta nhân lúc Tân Tân không có nhà mới dám ra mặt, dù sao bà ta cũng là bà nội của Tân Tân. Hơn nữa, bà già ấy ở cái tuổi này, thực sự không chắc là đôi giày bà ta tháo ra đêm qua sáng hôm sau có tự mang vào được không, không cần phải tức giận với bà ta.”
Dương Đắc Ý cũng lộ vẻ không đồng tình, “Bà ta thi thoảng lại ra gây rối, hàng xóm cũ đều bảo bà ta có lý? Mọi người chỉ nghe cho vui thôi.” Bà gõ vào bát cơm của Vương Thuật, nhắc cô đừng chỉ nghe mà mau ăn cơm đi, rồi quay lại nói tiếp, “Thục Lăng hôm nay thật sự là không chừa mặt mũi, trước đây nó từng nói với tôi, “Em không xuống tay được, nhưng em rất sẵn lòng thay chị em đi tù, chuyện này, mẹ nó chứ, nên để em chấm dứt’.”
Vương Nhung nghe xong những lời than thở của cha mẹ, đột nhiên vui vẻ hỏi Vương Thuật: “Tân Tân xinh đẹp thế, chắc ở đại học nhiều người theo đuổi lắm nhỉ? Đàn ông giỏi ngụy trang lắm, bảo cô bé mở to mắt mà nhìn.”
Vương Thuật cau mày thẳng thừng mắng chị: “Lo cho bản thân chị đi!”
Dương Đắc Ý lại để tâm đến câu ‘đàn ông giỏi ngụy trang’ mà Vương Nhung vừa thốt ra, bà lộ vẻ trầm tư, hỏi: “Nhung Nhung, cái kết luận đàn ông giỏi ngụy trang này là rút ra từ mối tình nào không ai biết của con à? Có phải vì thế mà con chưa có bạn trai không?”
Vương Nhung mặt không cảm xúc: “…Không, con chỉ lắm mồm thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT