Đầu óc của anh như rơi vào trạng thái tĩnh, sau khi phó viện trưởng Đồng nói ra câu: "Đã tìm được tin tức về họ."
Giống như một người đang lang thang trên sa mạc hoang vắng bấy lâu, cuối cùng nhận được thông báo rằng ốc đảo ở ngay sau cánh cửa, tinh thần đã khô cạn của anh chợt trở nên phấn chấn, vô thức bước về phía trước.
Phó viện trưởng Đồng nhìn ra sự nóng lòng muốn đẩy cửa bước vào của anh, ông ấy nhẹ nhàng khuyến khích: "Viện trưởng Khổng không phải người câu nệ lễ tiết, cậu cứ vào đi."
Giang Nguyệt Lộc vốn cũng không nghĩ đến lễ tiết, cậu chỉ là chưa quen với cơ thể mới này nên di chuyển vẫn còn chậm chạp hơn một chút, cánh cửa đó khi chạm vào có cảm giác kim loại lạnh lẽo, nó nằm ở cuối hành lang giống như một hòn đảo bị cô lập, anh nhanh chóng đẩy cửa ra, trước mắt anh hiện lên một căn phòng.
Một phòng làm việc vô cùng bình thường.
Đúng vậy, vì anh vốn nghĩ rằng ít nhất cũng phải có vài món đồ sưu tập, viện trưởng của học viện Vu sư chắc phải sưu tầm những thứ kỳ lạ gì chứ nhỉ? Nhưng không có, ở đây không có những mai rùa lớn từ thời xa xưa, không có những bùa chú dán đầy trên tường, hay trên mặt đất cũng không có rãnh mương hay khe suối và cũng chẳng có những con thú cưng kỳ lạ.
Sàn nhà với hoa văn màu nâu, bàn và tủ sách đều có cùng màu xám đậm, một bên là chiếc ghế sopha màu trắng gạo sáng sủa, bên trên còn có những chiếc gối ôm màu vàng xanh và chiếc chăn đầy hạt ngô nhỏ, thậm chí ở trong góc phòng, Giang Nguyệt Lộc còn nhìn thấy một con ngựa gỗ nhỏ màu cây mơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play