Thư Thông Báo Trúng Tuyển Chết Chóc

Chương 7: Thành phố Người Giấy 04


3 tuần

trướctiếp

"Ngươi nói gì?" Lâm Thần Âm không hiểu ý của ông ta: "Có người đến đây trước rồi sao?"

Quản gia Chu ngáp dài: "Đúng vậy, họ đến từ lâu rồi, vừa nói chuyện xong với Chu đại nhân, bây giờ... có lẽ đang nghỉ ngơi."

Lâm Thần Âm nhíu mày: "Ngươi có chắc họ là Vu sư không? Không phải là quỷ giả làm Vu sư đấy chứ? Trên đường đến đây bọn ta đã bị quỷ tấn công, rất có thể đó là cùng một loại."

"Không thể nào. Mỗi người đều do ta tiếp đón, ai cũng có bóng dưới chân, nếu là quỷ, sao ta lại không phát hiện ra?"

"Nhưng cũng có quỷ có thể ẩn mình, không khác gì người thật, bóng không phải là dấu hiệu nhận biết..."

Thấy Lâm Thần Âm tiếp tục tranh luận, quản gia bắt đầu mất kiên nhẫn: "Thôi đủ rồi! Ta dám đảm bảo cả vạn lần rằng họ chính là những Vu sư mà Chu đại nhân đã chờ đợi nhiều ngày nay!"

Cuộc tranh cãi của họ thu hút sự chú ý của Vu Hùng và những người khác từ xa. Trên đường đến đây, họ đã bị tấn công bởi những hồn ma vô hình, vất vả lắm mới tìm được lối vào Trấn Uất Đấu. Khương Tâm Tuệ lo lắng: "Họ đang cãi nhau vì chuyện gì vậy?"

Vu Hùng khó chịu: "Ai mà biết được."

Khương Tâm Tuệ nói tiếp: "Chúng ta nên đến xem sao... không thể để anh ta cứ tự tung tự tác."

Nghe vậy, Vu Hùng cảm thấy không hài lòng. Anh ta đã thầm đổ lỗi cho Lâm Thần Âm vì những vết thương của mình. Nếu không phải cuối cùng Lâm Thần Âm giúp bọn họ tìm được trấn, có lẽ anh ta đã đánh gục tên này giữa đường.

Dù vậy, việc có được chỗ nghỉ ngơi tối nay vẫn phụ thuộc vào sự đón tiếp của Chu đại nhân.

Cả nhóm tiến lại gần Lâm Thần Âm, vừa đúng lúc nghe quản gia mất kiên nhẫn nói: "Nếu ngươi vẫn không tin, ta có thể nói tên của họ. Giang Nguyệt Lộc, Lãnh Tĩnh, Triệu Tiểu Huyên, Trần Xuyên. Đó chính là những Vu sư vừa mới đến."

"Và còn một vị thiếu gia vô cùng tôn quý cùng vài người hầu đi theo. Tôi nói có sai không? Có phải là họ không?"

Nghe tin Giang Nguyệt Lộc và những người khác đã đến trước, Vu Hùng và những người khác đều sững sờ. Quản gia nhìn thấy họ đến gần, liền thay đổi giọng điệu: "Các ngươi đều là Vu sư? Nhìn chẳng giống chút nào." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Họ có thể tìm được đường lên tường thành, thấy người giấy của trấn bọn ta mà không hề sợ hãi, thậm chí còn đến sớm. Còn các ngươi nói mình là Vu sư, vậy sao không đi cùng nhau?"

Quản gia chế giễu: "Ta chưa nghe họ nhắc đến ai là bạn đồng hành Vu sư bị lạc... Có khi, có khi-"

"Có khi các ngươi mới là quỷ giả dạng!"

Vu Hùng giận dữ hét lên: "Ngươi nói gì? Ngươi nói ai là quỷ"

"Ta suýt bị quỷ giết chết trên đường đến đây, thế mà ngươi lại nói ta là quỷ giả làm người?!"

Lâm Thần Âm nhíu mày: "Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa."

"Đừng cãi nhau?" Anh Hùng cười khẩy: "Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi? Không phải anh đã khoe khoang là mình tài giỏi lắm sao Vu sư Lâm. Chúng tôi tin tưởng anh nên mới đi theo anh, nhưng anh suýt đưa chúng tôi xuống hố!"

"Thôi đi..." Khương Tâm Tuệ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Đừng có giả vờ tốt bụng nữa!" Anh Hùng trừng mắt nhìn họ: "Các người nói thử xem, nếu đi theo Lãnh Tĩnh thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này. Nếu theo Lãnh Tĩnh, bây giờ chúng ta đã có thể nghỉ ngơi rồi."

"Chứ không phải đứng đây bị một quản gia khinh thường, nghi ngờ chúng ta là quỷ giả dạng Vu sư!"

Vu Hùng thở hổn hển sau khi trút xong cơn giận, dáng người cao lớn của anh ta trong bóng tối trông không khác gì một con gấu đen.

Khương Tâm Tuệ và những người khác sợ hãi không dám nói gì. Lâm Thần Âm tuy là người đứng giữa cơn bão tố nhưng không có biểu hiện gì, anh ta rất tự tin vào khả năng của mình, không để tâm đến nhận định của người khác.

Thấy tình hình căng thẳng, quản gia định đóng cửa đuổi khách thì bỗng nghe thấy một giọng nói từ phía sau: "Tôi biết họ, để họ vào nghỉ ngơi đi."

Người vừa đến chính là Giang Nguyệt Lộc.

Anh đã đứng một góc theo dõi câu chuyện, quản gia nhớ rõ anh là Vu sư được thế tử gia đích thân chỉ định đồng hành, vội cười: "Vu sư Giang, tất cả họ đều là Vu sư sao?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Thế tử nhà tôi rất yêu thích những chuyện kỳ quặc, nên đã mời rất nhiều nhân tài đồng hành cùng chuyến đi này. Cậu ấy luôn tôn trọng Vu sư, nếu biết họ bị người khác vu khống là quỷ, e rằng sẽ không vui..."

Quản gia gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy. Xin Vu sư Giang nói tốt về tôi trước mặt thế tử... Mời các vị vào, mời vào!"

Mọi người vội vã vào trong, chỉ có Vu Hùng là liếc nhìn quản gia với ánh mắt căm phẫn, Lâm Thần Âm đi theo sau cùng.

Anh ta vẫn tỏ ra khinh thường Giang Nguyệt Lộc, lúc này còn nghĩ rằng họ tìm được nơi này là nhờ Lãnh Tĩnh. Thật ra, anh ta chỉ gặp xui xẻo khi chọn nhầm cầu thang bị hỏng.

Dù gặp phải khó khăn gì, anh ta cũng tin rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Anh ta nhất định sẽ là người chiến thắng.

Vì vậy, anh ta không hề để tâm tới những lời coi thường hay khinh miệt từ người khác. Chỉ cần có sự chỉ dẫn của thần... chỉ cần giọng nói của thần luôn vang lên bên tai, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ là anh ta...

Không ai nhận ra, khi đi đến cuối hàng, Lâm Thần Âm nở một nụ cười kiêu ngạo, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta lóe lên một tia điên cuồng đỏ rực.

-

Trên những hành lang đan xen của Chu phủ, Giang Nguyệt Lộc đang dẫn nhóm người về phía hậu viện, nơi quản gia đã chuẩn bị các phòng nghỉ cho họ. Càng vào sâu, không gian càng yên tĩnh, trong cùng là căn phòng thoáng mát quanh năm, cũng là nơi Thiếu gia Hạ sẽ nghỉ ngơi.

Anh đếm lại số người: "Ở đây chỉ còn hai phòng khách, các cô gái ở một phòng, các chàng trai ở một phòng được không?"

Khương Tâm Tuệ và đồng đội tất nhiên đồng ý, chỉ có Anh Hùng không hài lòng, miệng vẫn lẩm bẩm: "Các cô ấy chỉ có hai người, tất nhiên là đủ... Còn chúng tôi có tới bốn người."

Giang Nguyệt Lộc nhìn anh ta rồi cười: "Thật ra phòng khá rộng đấy."

"Chịu khó một chút đi." Một giọng nói vang lên từ phía sau: "Chúng ta sẽ phải dậy lúc nửa đêm."

Người nói là Lâm Thần Âm, Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Nửa đêm các anh phải dậy sao?"

"Vu sư Đại của chúng tôi đã dự đoán, đêm nay sẽ bắt đầu phần trả lời câu hỏi đầu tiên." Anh Hùng nói giọng châm chọc: "Nếu đúng là như vậy thì phải chúc mừng Vu sư Lâm, đây sẽ là lần đầu tiên anh không làm sai gì cả."

Anh ta đã quên rằng chính Lâm Thần Âm là người đã dẫn anh ta ra khỏi khu rừng mê cung lúc đầu.

Lâm Thần Âm phớt lờ: "Nên nghỉ sớm đi." Anh ta không có ý định ngủ chung phòng với Vu Hùng, chỉ ngồi trên ghế đá trong sân chờ đợi đêm đến.

"Vu sư Giang."

Khi quay đầu lại, Giang Nguyệt Lộc thấy Khương Tâm Tuệ vẫn chưa rời đi. Cô ta do dự nhìn Lâm Thần Âm, cảm thấy mình lúc này giống như kẻ phản bội, giọng cô ta nhỏ lại: "Anh nghĩ tối nay có câu hỏi không?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Có đấy. Vậy nên hãy đi nghỉ đi, tranh thủ được ngủ lúc nào thì ngủ."

Anh biết Lâm Thần Âm không phải là kẻ thích nói đùa.

Nửa tiếng trước cũng tại nơi này, Lãnh Tĩnh rất nghiêm túc nói với họ rằng, theo kinh nghiệm của anh ấy từ những lần thi trước, đêm đầu tiên thường sẽ có ba câu hỏi lựa chọn không quá khó.

Lãnh Tĩnh dặn dò cẩn thận: "Trả lời sai sẽ bị phạt, mặc dù không chết... nhưng bị phạt cũng không dễ chịu chút nào."

"Vì vậy, mọi người hãy giữ cái này."

Anh ấy đã coi ba Vu sư đi cùng mình như người nhà, mở rương báu và phát hết đồ trong đó. Lần này, anh ấy lấy ra một miếng sắt nhỏ màu nâu đen: "Thẻ thí sinh của các anh đâu, lấy ra đi."

Khi vào "Thành phố Người Giấy", tấm Card màu đen cũng theo Giang Nguyệt Lộc vào, anh luôn để nó trong tay áo rộng, bây giờ nghe Lãnh Tĩnh nhắc đến, anh giả vờ lục tìm: "Không biết để đâu rồi, để tôi tìm xem."

Linh cảm mách bảo anh rằng thẻ thí sinh là thứ rất quan trọng đối với một thí sinh, anh không thể dễ dàng đưa nó cho Lãnh Tĩnh khi chỉ mới gặp anh ấy vài lần.

Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên thì đưa thẻ ra ngay.

Thấy họ nhét thẻ thí sinh vào tất, Lãnh Tĩnh không khỏi ngạc nhiên: "Thật ra thẻ thí sinh rất hữu ích, sau khi nhập học, sẽ có người hướng dẫn mọi người cách sử dụng."

Tiểu Huyên hỏi: "Anh không thể dạy chúng tôi sao? Ý tôi là... nếu anh dạy chúng tôi, chúng tôi có thể sử dụng ngay trong kỳ thi này mà."

Lãnh Tĩnh lắc đầu: "Tôi không giúp được. Đó là quy định của học viện."

Anh ấy rất coi trọng quy định của học viện. Ban đầu, anh ấy và Lâm Thần Âm bất đồng quan điểm cũng vì điều này, Lãnh Tĩnh cho rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tuân theo sự sắp xếp của học viện. Khi học viện đã sắp xếp NPC và bối cảnh, họ phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc và thiết lập đó. Nhìn thấy thái độ tùy tiện của Lâm Thần Âm, Lãnh Tĩnh không nhịn được nên đã cãi nhau với anh ta một trận.

Tất cả những điều này đều do Tiểu Huyên kể lại.

"Được rồi." Lãnh Tĩnh quay lại chủ đề chính: "Sau khi vào phòng thi-"

Tiểu Huyên hỏi: "Phòng thi là gì? Ở đâu? Chúng ta vào đó như thế nào?"

Lãnh Tĩnh nhíu mày: "Lúc đi học, chẳng lẽ không ai dạy cô rằng không nên ngắt lời người khác khi họ đang nói chuyện sao?"

Tiểu Huyên ngượng ngùng: "… Xin lỗi."

Trần Xuyên thấy bạn gái tội nghiệp nhưng không thể đỡ lời, chỉ đứng chắn trước mặt cô ta để đề phòng Lãnh Tĩnh bất ngờ nổi giận: "Cô ấy sẽ không hành xử vô phép vô tắc như vậy nữa, tôi đảm bảo. Anh cứ nói tiếp đi."

Lãnh Tĩnh giơ ba miếng sắt nhỏ màu đen lên, nó chỉ bằng một góc của thẻ thí sinh: "Sau khi vào phòng thi, chúng ta sẽ bị tách ra, không còn nghe thấy tiếng của người khác."

"Nhưng chỉ cần dán miếng đá gian lận này lên thẻ thí sinh, chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau."

Tiểu Huyên do dự, muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Lãnh Tĩnh liếc nhìn cô ta, cô ta cũng không dám nói nữa.

Cuối cùng Giang Nguyệt Lộc lên tiếng hỏi: "Nếu gọi là đá gian lận, vậy hành vi gian lận có được cho phép trong phòng thi không?"

Lãnh Tĩnh trả lời: "Thật ra nó còn có tên khác, ở học viện đây là một loại khoáng chất phổ biến, chỉ là có người phát hiện ra nó có thể dùng làm đá liên lạc trong phòng thi nên cái tên đá gian lận trở nên phổ biến hơn tên gốc của nó."

"Anh lo lắng cũng đúng, nhưng đừng lo."

Lãnh Tĩnh nhìn sang họ.

"Yêu cầu của học viện rất nghiêm ngặt, bất kỳ hành vi gian lận nào vượt quá quy tắc cũng đều bị cấm. Đá gian lận có thể sử dụng, nghĩa là nó vẫn chưa vượt qua ranh giới đỏ của học viện."

Ngay cả người coi trọng quy tắc như Lãnh Tĩnh cũng đã nói vậy, thì có lẽ không có vấn đề gì to tát. Giang Nguyệt Lộc nghĩ ngợi, cuối cùng cũng lấy thẻ thí sinh từ trong tay áo đưa cho Lãnh Tĩnh. Lãnh Tĩnh cầm lấy, một tay cầm ba thẻ, một tay cầm ba miếng sắt, hai tay vẽ một vòng cung trong không trung, như thể vừa hoàn thành một bùa chú đơn giản.

Ba người họ chăm chú nhìn vào không trung, như thể qua làn bụi đã thấy được ngôi trường xa xôi.

"Xong rồi." Lãnh Tĩnh trả lại thẻ cho ba người: "Mặc dù chỉ có ba câu hỏi lựa chọn, nhưng hãy chú ý an toàn."

Trần Xuyên nắm chặt thẻ trong tay, cảm giác sôi sục dâng lên: "Chúng ta hãy chạm tay vào nhau đi!"

Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Tĩnh ngơ ngác: "Chạm tay?"

"Đúng vậy!" Trần Xuyên phấn khích: "Trong các bộ anime, khi nhóm nhân vật chuẩn bị đi đánh trùm, họ thường chạm tay vào nhau để thề. Lần nào xem cũng thấy cực kỳ phấn khích, chúng ta làm thử đi!"

Lãnh Tĩnh: "Không."

Tiểu Huyên cũng lắc đầu.

Trần Xuyên: "Tại sao không chứ!"

Lãnh Tĩnh quay mặt đi: "Ngớ ngẩn."

Tiểu Huyên: "Tôi cũng thấy thế."

Trần Xuyên: "..."

Giang Nguyệt Lộc nhìn họ, không nhịn được cười: "Được rồi, làm theo cậu ấy đi." Nói rồi anh chìa tay ra cho Trần Xuyên.

Trần Xuyên kéo tay Tiểu Huyên, ba người cùng nhìn Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ: "..."

Bốn bàn tay giơ lên cao, đầy nhiệt huyết, Trần Xuyên hô lớn: "Yo ho, Yo ho, đội Tiểu Lộc Thành Tinh, không lùi bước!"

Đi được vài bước, Giang Nguyệt Lộc mới nhận ra điều không ổn: "Cậu ấy vừa nói... đội gì?"

Tiểu Huyên cười, Lãnh Tĩnh cũng đang cố nhịn cười. Trăng trên trời lặng lẽ soi qua những đám mây nhìn họ, dường như không hiểu được niềm vui của con người.

Dù sao thì cái chết cũng sắp đến.

-

"Nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đừng sợ hãi."

"Mọi người sẽ bước vào một căn phòng bốn bề đều là gương, gương có thể phản chiếu ra thứ mà mọi người sợ nhất, phải chống lại sự ảnh hưởng của nó để tập trung trả lời câu hỏi, đừng vội vàng đưa ra câu trả lời."

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại lời của Lãnh Tĩnh.

Sau nửa đêm, họ tụ tập lại ở sân trước, các Vu sư quây quần bên nhau. Sau khi nếm trải bài học về việc hành động đơn lẻ, Anh Hùng và những người khác đột nhiên nhận ra rằng, họ cũng có thể lắng nghe ý kiến của Lãnh Tĩnh.

Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh đã trải qua kỳ thi trước đó nên chia sẻ với họ không ít kinh nghiệm về việc trả lời câu hỏi, Giang Nguyệt Lộc cũng ghi nhớ từng chi tiết.

Anh không đứng ở vị trí nổi bật, nhưng Lãnh Tĩnh lại ngay lập tức nhìn thấy anh: "Giang Nguyệt Lộc, anh có muốn bổ sung gì không?" Nghe thấy câu này, mọi người đều quay đầu nhìn anh.

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ rồi gật đầu: "Có vài điều."

Anh kể cho các Vu sư đến sau nghe về việc thờ cúng trong nhà, vì họ đến sau cùng nên không gặp Chu đại nhân, cũng không biết rằng điều mà họ thờ cúng không phải là thần, mà là một người sống.

"Ông ấy tên là Tần Tuyết." Giang Nguyệt Lộc nói: "Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh đều nói rằng nội dung câu hỏi sẽ liên quan đến những trải nghiệm của chúng ta cho đến giờ. Vì vậy, những gì chúng ta thấy và nghe sau khi vào trấn đều có thể liên quan đến câu hỏi. Chúng ta nên chia sẻ thông tin để bổ sung cho nhau."

Tiểu Huyên vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng nói xem đã gặp phải chuyện gì khi vào trấn."

Khương Tâm Tuệ suy nghĩ rồi kể hết mọi chuyện.

Hóa ra họ không tìm được chiếc thang gỗ còn nguyên vẹn, phải đi theo con đường mà Giang Nguyệt Lộc và những người khác đã đi. Nhưng vì mất thời gian nên khi họ vào trấn thì trời đã tối, không những vậy còn bị tấn công bởi những bóng ma vô hình.

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Không nhìn thấy sao?"

Khương Tâm Tuệ khó có thể miêu tả được đó là gì, cô ta ấp úng mãi, cuối cùng Lâm Thần Âm nói: "Chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi nó đến gần, như tiếng côn trùng di chuyển. Nhưng cuộc tấn công của chúng..."

Không cần nói ra cũng có thể hình dung được cuộc tấn công đó mạnh hơn côn trùng nhiều. Ngay cả chiếc áo khoác ngoài của Anh Hùng cũng bị xé rách, gần cổ còn có những vết cắt dài và mỏng, như thể có một vũ khí sắc nhọn đã rạch qua.

Lãnh Tĩnh gật đầu: "Sắp đến giờ rồi, còn điều gì cần bổ sung không?"

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ rồi nói: "Có một số chuyện không phải chúng tôi gặp khi vào trấn, mà là được ghi lại trong đề thi, tôi sẽ kể lại."

Anh dùng những từ ngắn gọn và dễ hiểu nhất để giới thiệu về Trấn Uất Đấu như được ghi trong đề thi, kể cả đặc sản, văn hóa của nơi này, khiến Khương Tâm Tuệ và Anh Hùng há hốc mồm kinh ngạc. Nhìn thấy họ có phản ứng giống mình lúc đầu, Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên nhìn nhau cười, trong lòng có chút tự hào. ( truyện trên app T Y T )

"... Đại khái là vậy." Giang Nguyệt Lộc nói xong, cảm thấy khô cả miệng.

Khương Tâm Tuệ còn muốn hỏi thêm những điểm cô ta chưa nhớ rõ, nhưng Lâm Thần Âm đột nhiên giơ tay lên, nói nhỏ: "Suỵt, nó đến rồi."

Không kịp hỏi gì, Giang Nguyệt Lộc bỗng thấy cảnh trước mặt biến mất, như thể đàn quạ vỗ cánh xóa tan tất cả người và cảnh vật, khi yên tĩnh trở lại, trước mắt anh xuất hiện một căn phòng toàn gương.

Ngẩng đầu lên, gương cao không thấy đỉnh, cảm giác mình đang bị nhốt trong một hình chữ nhật làm bằng gương.

Gương sáng bóng, không dính bụi, chỉ có ở vị trí cao xa dán bốn lá bùa vàng, trước sau và hai bên như câu đối.

"Thí sinh hãy xác nhận trên người không mang theo vật lạ, sau đó ngồi xuống đối diện gương."

"Không được bất kính với thần linh, hãy giữ sự tôn kính cho đến khi kết thúc kỳ thi."

Giang Nguyệt Lộc làm theo chỉ dẫn, ngồi xuống. Trong gương xuất hiện một người khác cũng đang ngồi, đây là lần đầu tiên sau bao lâu anh thấy bản thân rõ ràng đến vậy. Khác với sự mơ hồ một năm trước, bây giờ anh đã có mục tiêu, đôi mắt sáng như ngôi sao.

Anh tự nhủ: "Mình sẽ cứu các em."

"Mình nhất định phải tìm được ba đứa trẻ và đưa chúng trở về nguyên vẹn."

"E3091X - [Thành phố Người Giấy] bắt đầu câu hỏi đầu tiên."

Khi giọng nói biến mất, căn phòng gương dường như có sự thay đổi, màn sương đen từ dưới sàn lan lên bao phủ tấm gương trước mặt, hình ảnh người trong gương biến mất.

Khi bóng hình xuất hiện trở lại, nó như bóp nghẹt cổ họng anh.

Ba đứa trẻ. Những gương mặt quen thuộc nhất.

Ngôn Phi, Ngôn Âm, Ngôn Lộ, bị cuốn vào giữa ngọn lửa bùng cháy.

Chúng đau đớn nhìn anh, ngôn từ như roi sắt quất vào lương tâm anh.

"Anh ơi, tại sao anh không đến cứu chúng em?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp