Bên trong Nguyệt đàn, Giang Nguyệt Lộc ngồi tách biệt với đám đông, mắt nhắm nghiền để dưỡng thần. Là giáo viên, anh có quyền tự do chọn trang phục, và ngay từ ngày thứ hai ở đây, anh đã bỏ hết váy áo trong tủ mà thay bằng quần dài, thuận tiện cho việc ngồi khoanh chân và hành động. Đôi chân dài vắt chéo, đôi bốt đen cao cổ phủ đầy tinh thể tuyết lấp lánh dưới ánh đèn lạnh lẽo.
Tiểu Nhã quay sang nhìn Hứa Lễ, hỏi nhỏ: "Cậu có cảm thấy trong Nguyệt đàn này lạnh lắm không? Nếu ở trong lớp thì tuyết trên giày chúng ta đã tan rồi.""
Hứa Lễ gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy vậy."
Tiểu Nhã nhăn mặt: "Chỗ này khiến tớ thấy không thoải mái chút nào... Và cả Giang Nguyệt Lộc nữa, từ lần trả lời câu hỏi thứ hai, anh ta có gì đó rất khác. Anh ta trở nên... trở nên…"
Hứa Lễ nói thay lời: "Trở nên rất tin tưởng vào Tư tế."
"Đúng vậy! Anh ta vốn không phải kiểu người dễ tin vào lời người khác như thế. Lúc nào cũng cẩn thận, có lúc tớ còn nghĩ anh ta nghiêm túc quá mức." Tiểu Nhã bắt đầu nghĩ ngợi, nếu là Giang Nguyệt Lộc bình thường, anh ta sẽ xử lý thế nào với lần trả lời câu hỏi thứ hai nhỉ?
"Mình nghĩ trước tiên anh ta sẽ khai thác thông tin từ Tư tế, vừa nghe vừa so sánh trong đầu, sau đó tự đi kiểm chứng. Không có bằng chứng xác thực thì chắc chắn sẽ không vội tin… Ơ?" Tiểu Nhã chợt nhận ra, tất cả những điều này đều chỉ là suy nghĩ nội tâm, mà đã là nội tâm thì khó mà nhìn thấu được. Vậy nên, không ai biết liệu Giang Nguyệt Lộc đang thận trọng quan sát hay chỉ hành động một cách liều lĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play