Vị tư tế trước đó còn lạnh lùng, lịch sự, đột nhiên bùng nổ cơn giận dữ, dù chưa hiện thân nhưng cả tòa nhà đã phản ứng theo cơn tức giận của ông ta. Dòng nước trong rãnh lắc lư tràn ra làm ướt quần của Giang Nguyệt Lộc, ngoài ra anh còn bị bụi đá vụn làm cho sặc phải ho khan liên tục: "Khụ, khụ, khụ..."
Ngọn lửa xanh kỳ quái lặng lẽ lan ra, khiến cho mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển.
Giang Nguyệt Lộc được ngọn lửa kỳ quái lạnh lẽo ấy bảo vệ trong một khoảng thời gian nhỏ, anh nói với Hạ Dực: "Cảm ơn."
Hạ Dực không thích nghe lời cảm ơn từ anh, nhưng hắn không nói gì thêm chỉ quay đầu đi, biểu cảm lập tức chuyển sang sự khó chịu, hắn nhướng cao mày nhìn về tiếng thở dốc của vị tư tế đang không ngừng truyền đến, có lẽ do ông ta đã quá tức giận...
"Bọn chúng là cái méo gì!"
Trời ạ, ông ta thế mà chửi bậy! Giang Nguyệt Lộc rất muốn ghi âm lại để cho Chúc Linh và những người khác nghe -- Vị tư tế thánh thiện của trường các người đây, còn biết mắng chửi như thế này này!
"Cô nói không sai, mười năm trước trên mảnh đất này có hai gia tộc khác nhau sinh sống. Chúng ta ở phía Đông Bắc của sông Nguyệt, tức là khu vực xung quanh trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân hiện nay." Giọng nói của vị tư tế nhuốm đầy sự hoài niệm, nghe như đã nguôi giận đôi chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT