-

Tiểu Huyên gật đầu: "Trước khi anh vào, Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh đã cãi nhau một trận. Lâm Thần Âm nói không cần đợi đủ người, cũng không nhất thiết phải đi cùng NPC, chỉ cần đi theo anh ta là được. Nhưng Lãnh Tĩnh không đồng ý."

"Lâm Thần Âm, là Hình tượng đi đầu tiên phải không?"

"Đúng vậy. Chính là anh ta, trông rất trẻ, nhìn còn chưa bằng tôi và Tiểu Xuyên nhưng rất lợi hại, đã tham gia hơn mười lần thi rồi."

Trần Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Nói quá, tôi thấy chỉ là lừa đảo thôi."

Tiểu Huyên: "Nhưng anh ta thực sự quen thuộc với phụ bản này, cũng là anh ta dẫn chúng ta phát hiện ra đình nghỉ mát mà, không phải sao?"

Trần Xuyên khinh thường: "Thế chẳng phải anh ta cũng không ngờ trong đó có người sao?"

Tiểu Huyên ừ một tiếng: "Đúng là vậy... nên cũng không đáng tin lắm."

Nghe xong một hồi, Giang Nguyệt Lộc cũng hiểu được ít nhiều.

Có vẻ như trước khi anh đến, ở đây đã xảy ra một màn tranh giành "Đội trưởng".

Có chức danh đội trưởng hay không không quan trọng, quan trọng là giành được quyền phát biểu cao nhất trong số nhiều người như vậy - bất kể ở đâu, chỉ cần có hơn ba Hình tượng xuất hiện, sẽ xảy ra tranh giành tương tự.

Lâm Thần Âm, đã tham gia nhiều kỳ thi, kinh nghiệm phong phú, riêng Thành phố Người Giấy đã đến không dưới ba lần, tương đương với việc có thể nhắm mắt đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng lần dự đoán đầu tiên của anh ta đã thất bại, không ai ngờ Thiếu gia Hạ lại xuất hiện trong đình nghỉ mát.

Vì vậy, lợi thế lại nghiêng về phía Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh tuy chưa tham gia kỳ thi nào nhưng theo lời anh ta nói, anh ta là sinh viên Vu thuật được trường Vu sư cử đến và đã nhập học. Trước khi đến, gia tộc đã nhét cho anh ta đầy người bùa hộ mệnh, đi theo anh ta chắc chắn không lo.

Nhưng những Hình tượng có mặt ở đây đều bị kéo vào phụ bản này, không ai biết trường Vu thuật là gì, cũng không biết cái lợi hại mà Lãnh Tĩnh nói đến cùng lợi hại đến mức nào. Giống như một người Trái Đất và một người ngoài hành tinh nói về sự lợi hại của súng ống nhưng thế giới của người ngoài hành tinh căn bản không cần đến thứ này.

Hơn nữa, lời giới thiệu bản thân của Lãnh Tĩnh... cũng rất nhạt nhẽo.

Điều này khiến lời đảm bảo của anh ta nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm, trong một nơi kỳ lạ phi thực tế như thế này, có vẻ như mọi người đều thích kiểu khoa trương của Lâm Thần Âm hơn.

Cuối cùng, quả nhiên đã khiến phần lớn mọi người chuyển sang phe đối diện, chỉ còn lại hai nam nữ trẻ tuổi đặc biệt không tin tưởng Lâm Thần Âm, lý do họ ghét anh ta chỉ có một: Giọng điệu nói chuyện của Lâm Thần Âm rất giống với những người quản lý hay tính toán ở phòng bán nhà.

Tiểu Huyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Nói đến thi thì thi cái gì vậy?"

Giang Nguyệt Lộc: "Trước khi vào đã phát cho chúng ta đề thi, hai người đã xem xong chưa?"

Trần Xuyên: "Chỉ có chút thời gian như vậy, xem được cái gì..."

Tiểu Huyên thất vọng vô cùng, lại nhìn Giang Nguyệt Lộc, từ đầu đến cuối anh cũng không nói mấy câu có ý nghĩa xây dựng, không hy vọng gì mà hỏi: "Còn anh, anh nhớ được bao nhiêu?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Toàn bộ."

Triệu Tiểu Huyên: "?"

-

Giang Nguyệt Lộc nhớ bối cảnh của đề thi Thành phố Người Giấy này.

Được gọi là Thành phố Người Giấy nhưng nơi họ đến lại là một thị trấn nhỏ tên là Trấn Uất Đấu.

Thị trấn này nằm giữa những ngọn núi lớn, hình dáng giống như một chiếc bàn là, nằm ở vị trí giao thông đường thủy quan trọng, luôn có khách đến khách đi, thương gia tụ tập, thị trấn cũng ngày càng giàu có, mở rộng thành hai thị trấn Nam Bắc, mỗi thị trấn canh giữ một bến đò Nam Bắc.

Về hình dáng, thị trấn cũng ngày càng giống một chiếc bàn là.

Nhưng mười năm trước, chiến tranh xảy ra liên miên, bến đò phía Nam bị bỏ hoang, thị trấn phía Nam hoàn toàn trở thành một thành phố chết.

Còn Trấn Bắc vì lời đồn ma ám, không có khách nào dám ở lại qua đêm, thương gia lần lượt đổi đường đi, Chu đại nhân trấn thủ trong thành nhiều năm đã ban bố cáo thị, nhờ các bậc kỳ nhân dị sĩ đến trừ ma diệt quỷ.

Thiếu gia Hạ đi ngang qua thấy cáo thị, thấy thú vị, liền vứt thư thúc giục về nhà sang một bên, nửa đường đổi hướng đến đây trừ yêu diệt ma.

Mặc dù phần trước không dài nhưng cũng kể một số sự việc.

Đợi Tiểu Huyên và Trần Xuyên nghe xong, họ đã từ đường bộ đến đường thủy, chèo thuyền tre đơn sơ tiến về phía trước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Miệng Trần Xuyên đã há thành hình chữ O: "Giang Nguyệt Lộc, anh thật lợi hại, anh còn nhớ cả trên tường thành có thang lầu nữa!"

Giang Nguyệt Lộc cười: "Tôi xem rất kỹ."

Tiểu Huyên cũng rất kinh ngạc, ba người họ xem cùng một đề thi sao?

Ví dụ như họ chỉ có thể nói ra cái tên Trấn Uất Đấu nhưng Giang Nguyệt Lộc lại có thể nói ra được thị trấn nằm hướng Nam nhìn về hướng Bắc, có bao nhiêu cổng thành, khí hậu như thế nào, quán nào trong thành nấu ăn ngon...

Đầu bên kia thuyền tre truyền đến giọng nói của Lãnh Tĩnh: "Nhường đường, nhường đường."

Giang Nguyệt Lộc vừa có chuyện muốn hỏi anh ta, liền nhường chỗ cho Lãnh Tĩnh đang đầu đầy mồ hôi, anh ta ngồi phịch xuống, cầm tay quạt cho mình: "Làm chó liếm đúng là không phải ai cũng làm được."

"Có sao?" Giang Nguyệt Lộc nói: "Nhưng vẫn có người làm rất tận tụy."

"Anh nói họ sao?"

Bây giờ vây quanh Thiếu gia Hạ hầu hạ là mười mấy tên tiểu tư và vệ sĩ, chính vì có những người này, Lãnh Tĩnh mới có thời gian đến đây nghỉ ngơi một chút.

"Họ không giống chúng ta, chúng ta chỉ là người qua đường, còn họ là Hình tượng bản địa, từ khi sinh ra đã đi theo Thiếu gia Hạ. Sau khi chúng ta rời đi, họ vẫn sẽ tiếp tục sống ở đây."

Giang Nguyệt Lộc nhìn dòng nước xanh biếc: "Nghe Triệu Tiểu Huyên nói, trước đây anh còn đến các phòng thi khác?"

"Đến vài lần."

"Phòng thi sẽ chết người chứ."

"Anh nói xem?" Lãnh Tĩnh lè lưỡi.

Giang Nguyệt Lộc nhìn dòng nước xanh biếc hồi lâu, mới hỏi: "Ở các phòng thi khác, anh có thấy hai cậu bé và một cô bé nào không, họ đều họ Ngôn."

Lãnh Tĩnh lắc đầu: "Họ Ngôn sao? Hình như không có."

Tiểu tư của Thiếu gia Hạ lại gọi anh ta, Lãnh Tĩnh chỉ có thể đáp lại rồi lảo đảo đi qua.

Dòng nước chảy chậm rãi, rất nhanh đã đến bờ.

Chưa cập bờ, đã có thể nhìn thấy thị trấn màu đen ẩn hiện trong làn sương mù. Chiều cao của tường thành, độ rộng của con đường trước cổng thành, đều có thể thấy được sự phồn thịnh của con đường thương mại trước đây.

Nhưng bây giờ cổng thành đóng chặt, trước cửa cũng mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có người đặt chân đến.

"Có ai không? Có ai không?"

Gõ cửa liên tục nửa ngày, trong thành vẫn không có ai trả lời.

Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ lau mồ hôi trên trán, hét lên: "Ê Lâm Thần Âm, trong thành không có ai cả."

Trước khi bị "thiêu chết", người đàn ông đầu trọc là huấn luyện viên phòng tập thể hình, tên là Anh Hùng. Anh Hùng học không giỏi, vừa vào đã nghe nói phải thi thì ngây người ra.

Sau đó nghe Lâm Thần Âm thề thốt có thể dẫn họ vượt qua, anh ta còn khá vui mừng, cảm thấy mình đã ôm được đùi học bá, ai ngờ học bá này ngay cả lời giới thiệu NPC cũng không đoán trúng, chưa chắc đã đáng tin.

Không để ý đến thái độ của Anh Hùng đối với mình đã thay đổi, Lâm Thần Âm rất tự tin bước lên một bước.

Anh ta không giống với tất cả mọi người. Anh ta là Hình tượng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong phụ bản này. Không chỉ vì anh ta rất quen thuộc với phụ bản này, mà còn vì... lý do đó.

Lâm Thần Âm bình tĩnh nói: "Trấn Uất Đấu đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, Hình tượng bên trong sống rất xa cổng thành, chúng ta gõ cửa như vậy sẽ không nghe thấy đâu."

Một giọng nói yếu ớt chen vào: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lâm Thần Âm liếc nhìn Khương Tâm Tuệ: "Không cần lo lắng. Cổng thành không mở, chúng ta vẫn có thể vào được."

Anh ta đã sớm biết rằng tường thành ở đây có thang gỗ thả xuống để người ta trèo lên, đó là thứ mà kẻ thù bên ngoài thiết lập để đánh úp thành trong thời chiến, giấu ở một nơi rất kín đáo, Hình tượng không biết thì rất khó phát hiện.

Khương Tâm Tuệ nghe xong rất vui: "Vậy chúng ta cũng nói cho họ biết đi!"

Cô ta nói đến Lãnh Tĩnh và những người khác.

Anh Hùng không hài lòng: "Suốt đường đi họ không đi cùng chúng ta, còn cố tình chạy đến nịnh nọt NPC kiêu ngạo đó, không phải cùng một phe, cô quan tâm đến việc họ có vào được hay không làm gì."

Khương Tâm Tuệ sợ hãi nói: "Nhưng dù sao chúng ta cũng là cùng nhau vào mà."

Lâm Thần Âm nhìn về phía bốn người đang đứng cách đó không xa.

Lãnh Tĩnh chỉ có vẻ ngoài, Giang Nguyệt Lộc đến sau cùng rất đẹp trai nhưng trong phòng thi nguy hiểm, mọi người sẽ không quá chú ý đến ngoại hình, cặp đôi kia cũng không có đầu óc gì, anh ta không để vào mắt.

Quay đầu đáp: "Không sao. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nói cho họ biết là được."

Anh Hùng rất không vui nhưng Khương Tâm Tuệ đã hỏi ý kiến của những người khác, mọi người đều cảm thấy xa lạ, nhiều người hơn thì tốt hơn ít người.

Thiểu số phục tùng đa số, Anh Hùng chỉ có thể vẫy tay về phía xa, hét lớn: "Ê! Tôi nói này, chúng tôi biết cách vào rồi, qua đây đi!"

Trần Xuyên tức giận: "Thái độ của họ là sao vậy!"

Triệu Tiểu Huyên: "Không còn cách nào khác, chúng ta cũng không thể cứ chờ mãi, đến khi trời tối không biết sẽ xảy ra chuyện gì..."

Trấn Uất Đấu được xây dựng không xa bờ sông, không khí rất khó lưu thông, cứ đến lúc trời tối là sương mù màu xám từ bốn phương tám hướng kéo đến, ngay cả gió bên bờ sông cũng không thổi tan được.

Càng về đêm, bầu không khí càng u ám, Triệu Tiểu Huyên nổi hết cả da gà, chỉ muốn vào thành sớm một chút nhưng lại bị Lãnh Tĩnh ngăn lại: "Đợi một chút."

Anh ta xoa mũi: "Phải hỏi ý kiến của anh ấy."

"Anh ấy?"

Lãnh Tĩnh tránh ra, Triệu Tiểu Huyên nhìn thấy Thiếu gia Hạ đang ngồi nghỉ trên tảng đá bên bờ, anh ta nhắm mắt lại để người khác đấm chân hầu hạ, không thèm để ý đến những khó khăn mà họ gặp phải.

Hầu như ngay lập tức đã rút lui, Tiểu Huyền kéo tay áo bạn trai: "... Anh đi đi."

Trần Xuyên có ý kiến khác: "Cũng nên hỏi ý kiến của người đồng đội kia của chúng ta chứ." Từ khi nghe xong câu chuyện, Trần Xuyên đã rất ngưỡng mộ Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc bị ba người nhìn chằm chằm, lấy lại tinh thần: "Ồ. Tôi thấy không cần đi cùng. Tôi vừa thấy có người chạy về phía bắc, có lẽ là đi tìm thang gỗ giấu trên tường bên đó."

Triệu Tiểu Huyên vội vàng nói: "Vậy chúng ta còn không đi nữa!"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Cái thang gỗ đó đã hỏng rồi."

Trần Xuyên: "Hỏng rồi?"

Ngay cả Lãnh Tĩnh cũng rất ngạc nhiên: "Anh biết bên đó có thang gỗ sao?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Cho nên chúng ta đi cũng vô ích. Nhưng may là không chỉ có một cái thang, phía nam cũng có."

Tiểu Huyền: "Nhưng làm sao anh xác định cái thang đó không hỏng?"

Giang Nguyệt Lộc kiên nhẫn nói: "Bên đó dựa vào núi, địa thế tương đối cao, nước mưa không dễ tích tụ. Hơn nữa, ngay cả khi tất cả các thang đều hỏng, chúng ta vẫn có thể dùng dây leo để vào thành nhưng những dây leo đó lại ngược hướng với hướng họ đi, vì vậy đi về phía bắc vẫn là vô ích."

Trần Xuyên: "Anh còn nhớ cả cái này nữa à..."

Tiểu Huyền: "Nhưng mà..."

"Anh ấy nói đúng."

Giang Nguyệt Lộc nhìn về phía Lãnh Tĩnh, mặc dù anh ta đồng ý với mình nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ: "Mặc dù tôi không biết tại sao Giang Nguyệt Lộc lại biết nhiều như vậy nhưng anh ấy nói không sai, chúng ta phải đi theo hướng ngược lại mới vào được thành."

Miệng của Trần Xuyên há thành hình chữ O: "Không thể nào, trời ơi, anh cũng có trí nhớ siêu phàm sao?"

Lãnh Tĩnh liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Thì ra anh có trí nhớ siêu phàm. Nhưng tôi không phải vì đã xem đề thi, tôi đã nói rồi, tôi là sinh viên Vu thuật được phái đến trực tiếp, không giống như các anh."

Cái vẻ "tôi có người chống lưng" của anh ta vừa xuất hiện, Triệu Tiểu Huyên đã không nhịn được muốn đánh người: "Ồ ồ, vậy anh biết bằng cách nào?"

"Xem phong thủy."

"Phong thủy?"

Trần Xuyên và Tiểu Huyền đều tỏ vẻ anh đang nói dối, ngay cả Giang Nguyệt Lộc cũng có chút ngạc nhiên.

Nhưng Lãnh Tĩnh rất tự tin lấy la bàn phong thủy ra khỏi túi, sau một hồi tính toán thì chỉ về phía trước: "Thiên bàn phân biệt nước đến và đi, phương này sát khí không nặng, lại có vận hành của hành Mộc."

Triệu Tiểu Huyên nửa tin nửa ngờ: "Thật không vậy."

Dù sao thì bốn người vẫn quyết định chia tay Lâm Thần Âm và những người khác.

Nhìn nhóm người đối diện đi theo Thiếu gia Hạ về phía bên phải cổng thành, Anh Hùng đứng tại chỗ tức đến đỏ mặt: "Không biết điều, thái độ gì vậy!"

Lâm Thần Âm cũng có chút ngạc nhiên, nhưng người khác muốn chết, anh ta cũng không cần phải ngăn cản.

"Đi thôi, phải vào thành trước khi trời tối. Nếu không..." Anh ta liếc nhìn bầu trời u ám, hướng gió sắp thay đổi rồi.

-

Một giờ sau.

Triệu Tiểu Huyên nhảy xuống thang gỗ, vì Trần Xuyên không đỡ được mình nên bị trẹo cổ chân, đang nổi cơn thịnh nộ. Giang Nguyệt Lộc là người cuối cùng xuống khỏi tường thành, đi vòng qua hai vợ chồng đang cãi nhau, đến bên cạnh Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh trên tay không còn cầm la bàn chia tầng khắc hình bát quái nữa, mà là nửa mai rùa bị hun đen có vết nứt, xem ra anh ta không nói khoác, thực sự có nhiều pháp khí bên mình.

Lúc này anh ta cau mày, có người đi đến bên cạnh cũng không nghe thấy, không ngừng lẩm bẩm "xong rồi, xong rồi", sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, lúc nắng lúc mưa.

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Sao vậy?"

Lãnh Tĩnh mặt đầy đau khổ: "Ngày mai là rằm tháng bảy âm lịch."

Cặp vợ chồng kia thấy vậy liền ngừng cãi nhau, cũng đi tới.

Trần Xuyên không nhịn được hỏi: "Rằm tháng bảy thì sao?"

Tiểu Huyền trừng mắt nhìn anh ta: "Tết ma chứ! Cái này mà cũng không biết."

Trần Xuyên bật cười: "Tôi là người vô thần, không tin có ma đâu."

Những lời của họ, Lãnh Tĩnh không nghe thấy, tự lẩm bẩm: "Cổng thành xây ở đây, địa vận suy kiệt, người ở đây thế yếu là lẽ thường..."

"Còn bức tường này nữa. Quá cao, quá cao."

Lãnh Tĩnh liên tục lắc đầu: "Tường cao thêm một tầng, cây bên ngoài lại cao hơn một tầng, đây là cái gì, một cái lồng làm bằng cây, sẽ nhốt chết người bên trong."

Tiểu Huyền có chút sợ hãi: "Này này, anh đừng nói nữa..."

Mặc dù có một số thành phần diễn giải nhưng có một điều Lãnh Tĩnh không nói sai. Bức tường thành ở đây thực sự được xây quá cao, cây cối che khuất bầu trời, sau khi vào thành thì ngược lại còn tối hơn nhiều so với bên ngoài thành, nhìn vào rất u ám, không thích hợp cho con người sinh sống.

Tiểu Huyền đột nhiên run rẩy: "Này, các anh... các anh có phát hiện ra không?"

Trần Xuyên: "Cái gì vậy?"

Triệu Tiểu Huyên hoảng sợ nhìn xung quanh: "Không có đèn... Trời đã tối rồi nhưng không có ánh lửa..."

Đã gần chạng vạng nhưng trong thành không có một chút ánh sáng nào, vạn vật đều im ắng. Con phố dài trước mặt họ kéo dài đến tận cuối sương mù, không ai biết nó thông đến đâu.

Như để đáp lại nỗi sợ hãi của con người, trong màn sương đen sâu thẳm vang lên tiếng khóc thút thít từng hồi, lúc thì giống như tiếng phụ nữ, lúc lại giống như tiếng trẻ con, không có tiếng nào không thê lương oán hận, cùng với bầu trời tối dần, khiến người ta như rơi vào hầm băng.

Triệu Tiểu Huyên run cả chân: "Á á... Không đi nữa, đánh chết tôi cũng không vào, đây là nơi quái quỷ gì vậy..."

Đáng tiếc, hiện tại không phải cô ấy muốn không đi là không đi được.

"Này!"

Bên tai truyền đến một tiếng quát. Một tiểu nhị bước ra từ tửu lâu bên đường.

"Các người còn định bàn bạc đến bao giờ nữa? Không muốn để thiếu gia của chúng tôi ngủ đêm nay trong một cái Phá Lâu chứ?"

Vừa vào thành, Thiếu gia Hạ vì nghĩ trèo thang không đứng đắn mà làm ầm ĩ một trận, Lãnh Tĩnh đành phải đưa anh ta đến sảnh của một tửu lâu gần nhất tên là Tụy Tiên Lâu để nghỉ ngơi.

Lãnh Tĩnh sợ thì sợ thật nhưng lại rất coi trọng NPC, không còn lẩm bẩm mất hồn nữa, cúi đầu khom lưng mời Thiếu gia Hạ ra ngoài.

Dù vậy, Thiếu gia Hạ vẫn còn giận dữ.

Ra khỏi tửu lâu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi: "Thật không ngờ lại bắt tôi ngồi trên ghế đẩu chưa lau, nhục nhã quá, nhục nhã quá!"

Lãnh Tĩnh cố cười: "Thực sự xin lỗi, thiếu gia. Nơi này quá hoang vu, điều kiện có hạn... Chúng ta vào thành trước, tôi đã bấm ngón tay tính rồi, phía trước không đến một dặm, nhất định có ánh lửa!"

Ánh lửa mà Lãnh Tĩnh nói, không nghi ngờ gì nữa là một liều thuốc trợ tim.

Đặc biệt đối với Triệu Tiểu Huyên vừa lạnh vừa mệt vừa sợ, đoạn đường còn lại, cô ấy đi rất nhanh. Mọi người đi qua những cửa hàng và dinh thự hoang phế, đi vào trung tâm thành phố, quả nhiên thấy phía trước có ánh sáng le lói.

Tiểu Huyền kích động nói: "Có người, có người!"

Cô nhanh chóng chạy tới, không lâu sau đã đến ngã tư đường, đang định quay lại gọi mọi người đến.

Nhưng ngay lúc này, cô không biết nhìn thấy gì, đột nhiên dừng lại tại chỗ, Trần Xuyên gọi mấy tiếng cũng không nhúc nhích, như thể bị một sức mạnh nào đó đóng đinh vào ngã tư đường.

Lãnh Tĩnh sắc mặt đại biến: "Không ổn!"

Lúc này cũng không quan tâm đến NPC nữa, ba người nhanh chóng chạy đến ngã tư đường, Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Tĩnh cảnh giác với xung quanh, còn Trần Xuyên chỉ có bạn gái trong mắt, liều mạng lao tới.

"Tiểu Huyền! Em không sao chứ!"

Ôm lấy Hình tượng vẫn còn ấm, chỉ là sắc mặt tái nhợt, như thể bị kinh sợ. Trần Xuyên yên tâm: "Em làm anh sợ chết khiếp... Sao vậy, em--"

Nhận ra ánh mắt của bạn gái nhìn chằm chằm về phía trước bên phải, tức là sau lưng mình, Trần Xuyên mới nhận ra khẩu hình của cô đang nói gì.

—— Chạy nhanh, chạy nhanh!

—— Chạy nhanh, chạy nhanh!

Cậu ấy nuốt nước bọt. Vừa lẩm bẩm "Tôi là người vô thần." vừa quay đầu lại, đợi khi nhìn rõ thứ xuất hiện trên phố dài phía sau, không khỏi sửng sốt, sau đó không kiềm chế được mà chân mềm nhũn: "Á... Á á á..."

"Đó là cái gì... Lãnh Tĩnh, Lãnh Tĩnh, Giang Nguyệt Lộc... Giang Nguyệt Lộc cứu tôi cứu tôi!"

Nói lộn xộn cũng không biết đã hét lên một tràng gì.

Cho đến khi Giang Nguyệt Lộc vỗ vai anh: "Được rồi, bình tĩnh nào."

Anh rất bình tĩnh, Trần Xuyên hai người như thể trong nháy mắt tìm được chỗ dựa tinh thần, mềm nhũn dựa vào người anh nhưng vẫn không ngừng kêu to.

Giang Nguyệt Lộc đỡ lấy họ, bình tĩnh nói: "Ai hét to nhất, ai sẽ bị bắt đi trước."

Câu nói này khiến hai người ngậm miệng lại, Triệu Tiểu Huyên còn bịt miệng lắc đầu liên tục, sợ mình bị ma bắt đi, nước mắt sắp rơi ra.

Cuối cùng giải quyết xong hai người này, Giang Nguyệt Lộc mới có thời gian nhìn thứ đối diện.

Đó không phải là ma.

Đó là một con người giấy mặc đồ đỏ đội đồ xanh, da trắng lạnh, đang cười khặc khặc.

Người giấy thường được đốt cho người chết, rất ít khi có kích thước giống người sống. Nhưng con người giấy xuất hiện ở giữa phố dài này lại cao hơn cả người, toàn thân còn có một cảm giác phình to kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng đến xác chết bị chết đuối phù nề.

Quan trọng hơn là nó còn biết nói!

"Nhiều người như vậy... Tất cả các người đều là Vu sư sao?"

Tứ chi linh hoạt, thần sắc sinh động, khi cổ xoay sẽ xuất hiện nếp nhăn của giấy, còn có tiếng gấp giấy nhỏ chói tai.

Nhìn thế nào cũng chỉ nên là con người giấy bất động được bày trong tiệm bán đồ giấy.

Nhưng nó lại quá sinh động, khi nói chuyện, khóe miệng giấy đỏ hơi cong lên, tròng mắt giấy đen không ngừng chuyển động, so với người sống còn giống người sống hơn, mới khiến người ta kinh hãi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play