Đồ tể Trương nắm lấy chiếc roi sắt trong tay, cảm giác như bàn tay gã đang run rẩy.
Đôi bàn tay của gã đã từng chống chọi với gió lạnh suốt nhiều năm, thô ráp và đầy những vết sẹo.
Ngày cưới, khi đón vợ về nhà, gã ngồi cứng đơ không dám động đậy, chỉ sợ rằng đôi bàn tay to lớn như lá quạt của mình sẽ vô tình làm đau cô ấy. Vợ gã khi ấy ngồi bên giường, đôi vai nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, tựa như chỉ cần một hơi thở là cô ấy sẽ bị thổi bay.
Sau này, khi gã kể lại những suy nghĩ mơ hồ ấy cho vợ nghe, cô ấy đã che miệng cười khúc khích: "Em đâu phải bươm bướm, làm sao có thể bị thổi bay được chứ!"
Hóa thành bươm bướm, hóa thành loài côn trùng nhỏ bé, đó là những tưởng tượng lãng mạn mà cô ấy đã nghĩ ra. Nhưng một người đàn ông thô kệch như gã không hiểu được điều đó. Vậy mà, khi cô ấy bị bọn cướp chém đứt cổ, gã lại ngớ ngẩn nghĩ về câu nói ấy - giá như em thật sự có thể biến thành bươm bướm thì tốt biết bao.
Ít nhất mỗi mùa xuân, em sẽ đến thăm anh.
Mắt đồ tể Trương trở nên mờ đi, gã gầm lên một tiếng rồi vung roi sắt quất xuống người giấy đang run rẩy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT