Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 19


4 tuần

trướctiếp

Bên kia viện y tế, Tào Xán Dương rốt cục tỉnh lại.

Anh ấy vuốt ve vết thương trước ngực mình, vẻ mặt không thể tin được.

Tào Xán Dương đè nén thanh âm kích động nói, “Chị mau nói cho em biết, là vị thần y nào cứu em? Em phải vái người ta một cái!”

“Không, một cái không đủ, emcao thấp phải dập đầu ba cái!”

Quá thần kì!

Anh ấy lại còn có thể sống sót!

An Quỳnh thấy Tào Xán Dương vẫn sinh động như trước, yên tâm, suy nghĩ một lát, cô ấy nói: “Xán Dương, có thể đồng ý với chị một việc không?”

“Chị nói, em khẳng định đồng ý!” Tào Xán Dương hít sâu một hơi, tác động miệng vết thương, đau “ê” một tiếng, nụ cười trên mặt so với tên của anh ấy còn sáng lạn hơn.

An Quỳnh cũng không tự giác lộ ra nụ cười, cô ấy trịnh trọng nói: “Nội tình chuyện bị thương của chúng ta, chị muốn em tạm thời giữ bí mật.”

Cô ấy cân nhắc dùng từ chút, còn nói thêm: “Em vẫn luôn hôn mê không biết, lúc chúng ta được đưa tới bệnh viện y tế, trải qua kiểm tra của bác sĩ, chúng ta chỉ là bị chút ngoại thương nghiêm trọng.”

Tào Xán Dương: !

Nghiêm túc chứ?

Không phải, trái tim anh ấy còn bị đánh thủng đấy!

Đó gọi là ngoại thương gì!

Anh ấy đã không thể nhận ra hai chữ này luôn rồi!

An Quỳnh trấn định gật đầu, cũng tỏ vẻ hiểu, dù sao từ khiếp sợ, hoài nghi đến bình tĩnh, cô ấy cũng đã trải qua.

Tào Xán Dương vuốt “ngoại thương” ngực mình, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, tam quan mơ hồ có xu thế tổ chức lại.

Đào Vân Tùng cầm cơm trưa đi vào, sau khi nhìn thấy An Quỳnh, vẻ mặt lập tức nhu hòa xuống, thấy Tào Xán Dương tỉnh, sau khi đặt cơm xuống, rồi đi gọi bác sĩ tới.

“Không có vấn đề gì lớn, triệu chứng hai người các người tương tự, đều là mất máu quá nhiều, tạo thành hôn mê và suy yếu.” Bác sĩ nhìn ra mấy người này điều kiện không tệ, cười nói, “Uống chút canh gà, ăn chút táo đỏ bồi bổ, nghỉ ngơi thêm chút là có thể khôi phục.”

“Bác sĩ, khi nào chúng tôi có thể xuất viện?” An Quỳnh hỏi.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, không thể cứ ở trong viện y tế mãi.

Không nói chuyện bên Tần Chi, ngay cả sau khi Lý Hắc Tử và Vệ Đoan thẩm vấn sơ bộ, cô cũng phải áp giải đến kinh thành.

“Vị đồng chí công an này vừa tỉnh, quan sát thêm vài ngày nữa, nếu không thành vấn đề, ba ngày sau xuất viện.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Tào Xán Dương nghe được mình tỉnh lại ba ngày là có thể xuất viện, biểu tình trên mặt càng thêm huyền huyễn, tay lại theo bản năng khẽ vỗ về ngực.

Đào Vân Tùng nhìn vẻ mặt thay đổi của Tào Xán Dương, không nói gì, bắt đầu chăm sóc hai người ăn cơm.

Từ trong miệng An Quỳnh biết được Lý Hắc Tử và Vệ Đoan là trọng phạm quan trọng, Ngô Mộ Trình vẫn luôn canh giữ ở đồn công an thị trấn.

Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại đến bệnh viện nói với anh, hai người kia cũng đã tỉnh, không kém Tào Xán Dương bao nhiêu là tỉnh lại.

Biểu hiện của Tào Xán Dương sau khi tỉnh lại cũng rất có ý vị sâu xa, nỗi sợ hãi sâu trong con ngươi vẫn không biến mất.

Mặc dù nói lần này ngoại thương quả thật rất nặng, nhưng Tào Xán Dương cũng giống như bọn họ, từ nhỏ ở trong quân doanh ngã ngã đánh nhau lớn lên, hơn nữa người nhà nuông chiều, không nói to gan lớn mật, chuyện bình thường, không dễ dọa được anh ấy.

Nhớ tới lúc anh ấy mới tới sở y tế thị trấn, An Quỳnh và Tào Xán Dương tái nhợt khác với người thường......

Đào Vân Tùng cầm tay An Quỳnh, anh ấy không có ý tìm tòi nghiên cứu, đối với anh ấy mà nói, An Quỳnh còn sống chính là vạn hạnh.

Anh ấy không muốn trải qua nỗi đau khoét tim mất đi An Quỳnh trong mộng.

Đương nhiên, Tào Xán Dương không có xảy ra chuyện cũng là chuyện cực kì tốt, bằng không những trưởng bối kia trong nhà anh ấy chỉ sợ sẽ lật trời Ninh thị.

Nhưng đồng thời, Tào gia cũng sẽ không còn tương lai.

Vốn dĩ, bọn họ nên liên hợp đồn công an viết thư khen ngợi cho công xã cảm ơn Tần Chi và đại đội trưởng vì thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Sau đó, xã hội công lập mở một đại hội khen ngợi, cho bằng khen và phần thưởng nhất định.

An Quỳnh lại chuyện lo lắng Lý Hắc Tử giấu vũ khí của mình trong hang động trước đó, sợ rằng đồng bọn của gã ta có thể đang ở gần đó.

Vì an nguy của đại đội sản xuất Cửu Sơn, bọn họ không chuẩn bị gióng trống khua chiêng nói lời cảm ơn.

Đào Vân Tùng đến cung tiêu xã mua rất nhiều đồ thực dụng, vải vóc, chậu rửa mặt, đường đỏ, kẹo thỏ trắng, chỉ cần trong cung tiêu xã có, anh ấy đều mua.

Cung tiêu xã Ninh trấn không lớn, gần như bị anh ấy mua hết.

Ba ngày sau, An Quỳnh và Tào Xán Dương thuận lợi xuất viện, Đào Vân Tùng mượn xe của Ngô Mộ Trình trực tiếp lái đến đại đội sản xuất Cửu Sơn.

Trong đại đội đang hừng hực khí thế bận rộn thu hoạch, lúc anh ấy đến, gần như tất cả mọi người đều ở trên ruộng.

Người già trong thôncũng làm công tác hậu cần ở nhà.

Vất vả lắm, bọn họ mới tìm được một ông lão hỏi rõ ràng vị trí đại đội trưởng.

Lão nhân gia tuy rằng tò mò xe lớn và thân phận của bọn họ, đối với bọn họ lại không nhiệt tình, nhưng cũng buông công việc trong tay giúp bọn họ đi gọi người.

Sau khi Dương Thụ phân chia xong công việc, chính mình cũng vùi đầu làm việc.

Thu hoạch sợ nhất là trời mưa, tất cả mọi người tranh giành từng giây từng phút, dù là người bình thường lười nhác nhất, mấy ngày nay cũng hăng hái.

Ông lão đi gọi Dương Thụ, khi nói có khách trong nhà ông ấy tới, ông ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, lúc này tới chơi?

Tuy rằng không vui, ông ấyvẫn dặn dò vài câu rồi trở về nhà.

“Hóa ra là mấy người à.” Dương Thụ sau khi nhìn thấy người, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bọn họ, không trách được lúc này lại tới.

Ông ấy đã nói mà, thân thích nhà ông ấy lúc này mình cũng vội vàng thu hoạch, làm sao có tâm tình tới cửa chơi.

“Đại đội trưởng, cảm ơn ông đã cứu chúng tôi.” Đám An Quỳnh trịnh trọng nói, “Đây là một chút lễ cảm ơn chúng tôi chuẩn bị, mong ngài không chê.”

Sau đó, cô ấy giải thích lý do tại sao họ không khen ngợi họ thông qua công xã.

Dương Thụ nghe xong gật đầu lia lịa: “Lý lẽ như vậy, an toàn là quan trọng nhất. Không cần cảm ơn, tôi chỉ hỗ trợ, người phát hiện các cô là thanh niên trí thức Tần. Các người muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”

“Quà của thanh niên trí thức Tần, chúng tôi cũng đã chuẩn bị, những thứ này là chuẩn bị cho ngài và một vị đồng chí khác, còn cả các đồng chí hỗ trợ ngày hôm đó.”

Trước khi đến bọn họ đã tìm bác sĩ trực ban hỏi thăm, ngày đó người hỗ trợ không ít, đây cũng là nguyên nhân Đào Vân Tùng mua nhiều đồ như vậy.

Dương Thụ suy nghĩ một lát, chính mình có thể từ chối tạ lễ, nhưng những người khác ra lực, ông ấy không có tư cách làm chủ, nên nói: “Như vậy đi, những quà này chia một phần, tôi đưa qua cho người ngày đó lên núi hỗ trợ nâng đi. Để tránh động tĩnh quá lớn khiến người ta chú ý, các người cũng không cần nhất nhất chào hỏi, tôi sẽ nói rõ quan hệ lợi hại với bọn họ, bọn họ sẽ không so đo.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp