Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 17


4 tuần

trướctiếp

Trong nháy mắt tiếp theo, cô ấy ý thức được không đúng.

“Sao vậy?” Đào Vân Tùng thấy An Quỳnh sững sờ, lo lắng hỏi, “Chỗ nào không thoải mái sao?” 

An Quỳnh lắc đầu, nói: “Vệ Đoan đúng là phản đồ, em nghe thấy cậu ta gọi Lý Hắc Tử là đại ca.” 

Ngày đó, sau khi Vệ Đoan không cẩn thận đá hòn đá, cô ấy mơ hồ cảm thấy không đúng.

Vệ Đoan là quân nhân đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không nên phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Cho nên, cô ấy ra hiệu cho Tào Xán Dương bọc hậu, tăng thêm phòng bị.

Khi đó thật ra thế cục rất rõ ràng, đạn song phương gần như đã dùng hết, ba người bọn họ bên này thực lực cũng không yếu, chỉ cần Lý Hắc Tử ở trong sơn động, bọn họ có thể hình thành thế vây kín, Lý Hắc Tử chắp cánh khó thoát.

Ai cũng không nghĩ tới Lý Hắc Tử trước đó giấu súng ở trong sơn động, Vệ Đoan còn bắn súng ở sau lưng!

Cô ấy né tránh kịp thời né tránh chỗ hiểm, bị thương bả vai.

Tào Xán Dương bị đạn xuyên ngực đi qua, dùng hết sức lực cuối cùng bổ nhào vào Vệ Đoan, đập xuống sau đầu Vệ Đoan mới ngất đi.

Cô ấy vĩnh viễn không quên được, ánh mắt Tào Xán Dương cuối cùng nhìn về phía cô ấy, thúc giục cô ấy rời đi.

Làm sao cô ấy có thể đi được!

Sau đó, chính là cô ấy và Lý Hắc Tử đối chiến, bị Lý Hắc Tử đạp trúng miệng vết thương bả vai, một cước kia có lực trùng kích thật lớn, cô ấy rõ ràng nghe được tiếng xương bả vai gãy lìa thanh thúy!

An Quỳnh theo bản năng giật giật vai trái, không hề trì trệ!

“An Quỳnh, An Quỳnh?”

An Quỳnh lấy lại tinh thần trong tiếng gọi của Đào Vân Tùng, cô ấy lộ ra một nụ cười, nói: “Em không sao, chỉ là có hơi hoảng hốt, đúng rồi, thanh niên trí thức Tần mà anh nói đã cứu chúng ta là người như thế nào?”

Hình ảnh cuối cùng trong đầu cô ấy, là hình ảnh khuôn mặt dữ tợn của Lý Hắc Tử xông tới muốn đấm huyệt Thái Dương của cô ấy.

An Quỳnh rũ mi mắt, cô ấy cho rằng cô ấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Còn cả Tào Xán Dương, cô ấy tận mắt nhìn thấy viên đạn bắn xuyên ngực anh ấy, dựa theo cách nói của Đào Vân Tùng, trải qua sự chẩn trị của bác sĩ, hai người bọn họ bị ngoại thương tương đối nghiêm trọng, mất máu quá nhiều mới có thể hôn mê.

Nếu không phải cô ấy tận mắt chứng kiến, trong đó một người bị thương còn là chính cô ấy, cô ấy cũng sẽ tin tưởng.

Nghe được câu hỏi của An Quỳnh, Đào Vân Tùng nhớ tới cảm giác quen thuộc lúc trước khi nhìn thấy Tần Chi từ đâu tới.

“Anh nhìn em làm gì?” An Quỳnh cho rằng Đào Vân Tùng nhìn chằm chằm mặt cô ấy là lo lắng, cô ấy cười nói, “Em thật sự không sao.” 

Sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy còn nói thêm: “Hiện tại, rất nhiều chuyện, em cũng không biết rõ ràng, chờ em hiểu rõ, sẽ nói cho anh biết.

Đào Vân Tùng nắm lấy tay An Quỳnh, nói: “An Quỳnh, lời anh sắp nói có lẽ hơi không thể tưởng tượng nổi. An Văn là do ông An ôm về, đúng không?” 

An Quỳnh không ngờ Đào Vân Tùng sẽ nói đến An Văn, cô ấy có hơi không rõ nguyên do, hồi đáp: “Đúng vậy, ông nội thường cảm thấy may mắn, ông ấy chỉ cần chậm một bước, An Văn đã bị người khác ôm đi.”

“Thanh niên trí thức Tần, cô ấy rất giống em.”

“Cái gì!” An Quỳnh kích động ngồi dậy.

Đào Vân Tùng vội đỡ lấy cô ấy, lại nói tiếp: “Ngũ quan của các em để ra thì không giống, ai gặp một mình, cũng sẽ không cảm thấy giữa các em có quan hệ gì. Nhưng đồng thời nhìn thấy các em, sẽ cảm thấy hai người các em rất giống, là loại, rất rất giống.” Anh ấy tìm một từ để hình dung.

“ Rất giống?” An Quỳnh cầm ngược tay Đào Vân Tùng, nói, “Vân Tùng, chuyện này quá lớn, em muốn gặp thanh niên trí thức Tần.”

Vốn dĩ bởi vì ơn cứu mạng, cùng với vết thương dị thường trên người mình và Tào Xán Dương, cô ấy cũng rất muốn gặp Tần Chi.

Hiện tại, cô ấy càng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tần Chi.

 “Đừng nóng vội, bây giờ em và Xán Dương vẫn chưa thể xuất viện, thanh niên trí thức Tần đang xuống nông thôn ở đại đội gần đó, cô ấy đến đồn công an thị trấn báo án, bên kia đều có ghi chép chi tiết.” 

“Em......” 

Đào Vân Tùng nói: “Anh biết chuyện này rất quan trọng với em, cho nên trước tiên anh đã nói cho em biết. Tin tưởng anh, thanh niên trí thức Tần sẽ không rời đi, chờ bác sĩ nói em có thể xuất viện, chúng ta lập tức đi tìm cô ấy, được không? Nếu chuyện đúng như chúng ta suy đoán, em càng cần mau chóng khôi phục, để tra ra chân tướng.”

Một câu cuối cùng thành công thuyết phục An Quỳnh, cô ấy một lần nữa nằm trở về, bắt đầu so sánh diện mạo của mình và An Văn.

*

An Quỳnh từ nhỏ trà trộn lớn lên trong quân doanh, sau đó lại thuận lý thành chương tòng quân, sát phạt quyết đoán, thuộc về loại anh khí rất nặng minh diễm đại khí.

An Văn tướng mạo thanh tú, từ nhỏ giàu có, tinh xảo lại yếu ớt.

Bạn bè bên cạnh cô ta đều nói trên người cô ta và An Văn tìm không ra điểm giống nhau.

Các cô tướng mạo bất đồng, tính cách bất đồng, kết bạn bất đồng, thái độ đối nhân xử thế cũng bất đồng.

Ngoại trừ huyết thống thân tình, các cô tựa như hai đường thẳng song song.

An Quỳnh vẫn cho rằng, đây là bởi vì cách sống của hai người khác nhau.

Cô ấy từ nhỏ gần như là bị xem là con trai mà nuôi lớn.

An Văn thì bởi vì đủ loại ngoài ý muốn, sau khi sinh ra mới được ông nội An Lập Tín ôm về.

Người trong nhà đều vô cùng cưng chiều An Văn, bao gồm cả cha mẹ cô ấy cũng thường xuyên nhắc nhở cô ấy, bảo cô ấy đau lòng nhường nhịn.

Người trong nhà đối với An Văn gầm như hữu cầu tất ứng, mong đợi duy nhất, chính là cuộc sống của cô ta vui vẻ.

An Quỳnh nhắm mắt trầm tư.

Sau khi An Lập Tín tự mình ôm người trở về, cũng không gạt chuyện này, người bên cạnh đối với thân thế An Văn mẫn cảm, nhưng chưa từng có ai hoài nghi qua cô ta là thật hay giả.

Dù sao, An Lập Tín là lão chiến sĩ cách mạng kinh nghiệm cực kỳ phong phú, muốn lừa gạt ông, căn bản không có khả năng.

Lần này, Đào Vân Tùng nói đến chuyện của Tần Chi, cô ấy liền để tâm, là bởi vì, trước khi cô ấy xuất phát chấp hành nhiệm vụ này, ở kinh thành thấy được sườn mặt của một đồng chí nam.

Khuôn mặt đó giống hệt như An Văn.

Cô ấy vốn cũng dự định chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quay về kinh thành điều tra tường tận một chút.

Nghĩ đi nghĩ lại, An Quỳnh liền ngủ thiếp đi.

Kinh thành, An Văn ở nhà trà không nhớ cơm không nghĩ vài ngày, rốt cục hạ quyết tâm đi tìm Khổng Văn Hồng.

Cô ta biết Khổng Văn Hồng thích cô ta, cực kì thích, có thể vì cô ta đánh cược tính mạng.

Mùa đông năm ngoái, lúc bọn họ đi Thập Sát Hải trượt băng, cô ta gặp phải lưu manh, đối phương là một tên côn đồ, còn dẫn theo không ít người.

Khổng Văn Hồng không lùi một bước, giằng co với đối phương, còn che chở cho cô ta toàn thân trở ra.

Đương nhiên, anh ta cũng chịu không ít tội, trúng không ít quyền cước.

Lúc ấy, anh ta nắm tay cô ta, dáng vẻ như nắm toàn thế giới, ký ức này An Văn đến nay vẫn còn mới mẻ.

Cô ta tin tưởng, Khổng Văn Hồng có thể tin tưởng được.

Người cô ta có thể tín nhiệm, lại có thể nghe cô ta, giúp cô ta làm việc thật sự không nhiều lắm.

Cô ta không phải loại người có thể buông bỏ tư thái, bạn cùng lứa tuổi kết giao đều là gia thế tương đương.

Cho dù chức vị của cha mẹ đối phương hơi kém chút, gia tộc đối phương cũng có thể bổ sung một bậc này, còn có càng nhiều.

Hai ngày nay, cô ta sàng lọc một lần lại một lần, phát hiện có thể hoàn toàn tin tưởng, lại có thể toàn tâm toàn ý giúp cô, chỉ có Khổng Văn Hồng.

Mà chỗ dựa của cô ta, chính là tình cảm của Khổng Văn Hồng đối với cô ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp