Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 14


4 tuần

trướctiếp

“Đây là nhiệm vụ của tôi và đoàn trưởng An, chúng tôi mạo hiểm thì không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ngược lại là cậu, hi vọng cậu lấy an nguy của mình làm trọng, hiện tại xuống núi rời đi còn kịp.”

Tào Xán Dương và bọn họ gặp nhau là một chuyện ngoài ý muốn, anh ấy vừa nhậm chức ở cục công an Ninh Trấn chưa được mấy ngày, lúc nghỉ trưa liền đi dạo trong các ngõ nhỏ, quen thuộc hoàn cảnh.

Kết quả càng đi càng lệch, đang muốn trở về, thì thấy An Quỳnh và một vị đồng chí quân nhân khác giằng co với một người đàn ông mặt đen, song phương còn dùng súng.

Lớn lên trong cùng một đại viện, Tào Xán từ nhỏ theo đuôi An Quỳnh ngay lập tức rút súng tương trợ, đánh cho người đàn ông mặt đen hoảng hốt chạy bừa vào núi sâu.

Anh ấy lo lắng an nguy của An Quỳnh kiên trì đi theo, An Quỳnh sợ chia tay với anh ấy làm mất Lý Hắc Tử, hơn nữa bản thân Tào Xán Dương thân thủ rất tốt, cũng không phản đối.

Dọc theo đường đi tìm Lý Hắc Tử, Vệ Đoan vừa có cơ hội sẽ khuyên bảo Tào Xán Dương rời đi, lý do của anh ta cũng rất đầy đủ, Tào Xán Dương không cần phải mạo hiểm.

Nhưng, Tào Xán Dương cũng không nghe khuyên, kiên trì muốn hỗ trợ.

Trong sân dưới chân núi, Tần Chi thừa dịp nghỉ trưa lại vẽ mấy tấm định thân phù, đều đã tới cấp tám.

Cô cảm thấy mỹ mãn cất tất cả đồ vật vào trong không gian hệ thống, sau đó, khóa lại cửa sân, hướng Bắc sơn mà đi, tiến hành mỗi ngày một lần hành trình đến thăm động Bắc sơn.

Cùng lúc đó, Lý Hắc Tử đã đến sơn động, gã ta đầu tiên là cẩn thận kiểm tra xem trong sơn động có người hoặc động vật xâm nhập hay không.

Chờ sau khi xác định an toàn, gã ta dời đống củi ra, sau khi bới bùn đất bề mặt xuống, lấy ra một gói giấy dầu, mở ra là súng.

Sau khi gã ta đặt súng ở chỗ thuận tay nhất, lại bới ra một hòm thuốc, bắt đầu xử lý vết thương ở chân.

Bên kia, An Quỳnh ở phía sau một gốc cây đại thụ, ba người vây quanh, tìm một ít sợi bông mảnh nhỏ để lại sau khi quần áo bị xé rách.

“Chị An Quỳnh.” Tào Xán Dương chỉ vào chỗ cách mặt đất hơn một mét trên cây ý bảo An Quỳnh nhìn qua, chỗ đó có một vết máu không rõ ràng lắm.

“Lý Hắc Tử hẳn là đã ở lại đây một thời gian.” An Quỳnh nói.

Cô ấy nhìn hình thể Tào Xán Dương, ừm, bỏ qua, bảo Vệ Đoan thân cao hình thể cực kỳ tương tự Lý Hắc Tử ngồi xổm ở dưới tàng cây, làm bộ như chân phải không thể dùng lực.

“Vệ Đoan, bây giờ cậu đứng lên.” An Quỳnh nói.

Vệ Đoan làm theo, rất tự nhiên, tay phải anh ấy đỡ chân phải, tay trái đỡ thân cây mượn lực đứng lên, chỗ ngón cái tay trái và vết máu trên thân cây gần như trùng khớp hoàn toàn.

“Lý Hắc Tử hẳn là ở gần đây.” An Quỳnh nói.

Ba người cẩn thận tìm kiếm.

Tần Chi lên núi gặp phải nhóm thanh niên trí thức nhân lúc nghỉ trưa ra ngoài đào rau dại.

“Tần Chi, em cũng tới đào rau dại à?” Hạ Hồng Mai cười khanh khách, “Mau qua bên này, bên này nhiều rau dại.”

Cô ta lấy thân phận người từng trải nói: “Em chuẩn bị nhiều đồ ăn chút cũng đúng, kế tiếp thu hoạch rất mệt mỏi.”

“Cảm ơn chị Hồng Mai, em muốn hái chút bồ công anh phơi khô ngâm nước uống, lần trước thấy một chỗ có, em qua bên kia trước.” Tần Chi cười khéo léo từ chối.

“Bồ công anh ở đó, sẽ không chạy trốn, chúng ta đã lâu không nói chuyện, mau tới nói chuyện một lát đi.” Hạ Hồng Mai còn nói thêm.

“Chị Hồng Mai, sau khi dọn ra cô ta cũng không quay lại thanh niên trí thức, đã sớm không coi mình là thanh niên trí thức nữa.”

Phùng Thiến Vân liếc Tần Chi một cái, lại nói với Hạ Hồng Mai: “Chị cần gì mặt nóng dán mông lạnh của người ta chứ.”

Tần Chi nghe vậy, nhìn Phùng Thiến Vân thật sâu, người này có vận may tốt, có người nhà thật sự đau lòng cô ta, bằng không, cô ta sẽ bị chị gái tốt trong miệng cô ta tính kế đến cặn bã cũng không còn.

“Tôi đi trước.” Tần Chi không phản ứng lại Phùng Thiến Vân, sau khi gật đầu chào hỏi với những người khác, chuẩn bị trực tiếp rời đi.

Lúc này, An Quỳnh bọn họ đã đến cửa sơn động.

 “Đoàn trưởng An, ở đây có một sơn động.” Vệ Đoan nhìn thấy dấu chân để lại ở cửa sơn động, hạ mi mắt, thấp giọng nói với An Quỳnh.

An Quỳnh và Tào Xán Dương đồng thời nắm chặt súng trong tay, nhấc tim, chậm rãi đi vào trong sơn động.

Vệ Đoan phía sau cũng nắm chặt súng, họng súng cầm bình thường, trong lúc vô tình hay cố ý nhắm ngay chỗ yếu hại của An Quỳnh.

Tần Chi bất giác bước nhanh hơn.

Không biết vì sao, trong lòng cô có loại cảm giác cấp bách khó có thể nói thành lời, phảng phất chậm một bước, sẽ xay ra chuyện không thể vãn hồi.

“Lộc cộc ~”

Vệ Đoan không cẩn thận đá trúng một tảng đá nhỏ, trong sơn động yên tĩnh phát ra âm thanh trống trải, khiến sau lưng An Quỳnh và Tào Xán Dương phát lạnh.

Lý Hắc Tử đang nhắm mắt dưỡng thần trong sơn động nghe được tiếng động rất nhỏ truyền đến từ cửa sơn động, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, cầm lấy súng trốn ở phía sau đống củi.

“Xin lỗi, đoàn trưởng An, tôi quá khẩn trương.” Vệ Đoan gãi đầu, áy náy nói.

An Quỳnh nhìn Vệ Đoan, nói: “Cẩn thận chút.”

Lúc quay đầu, cô ấy thấy được ánh sáng bên ngoài động chiếu tới hình chiếu trên vách núi phía sau Vệ Đoan, ánh sáng đan xen, bóng dáng Vệ Đoan vò đầu nhìn qua không hiểu sao có vài phần dữ tợn.

An Quỳnh liếc mắt nhìn Tào Xán Dương, Tào Xán Dương hiểu ý, bảo anh ấy tới bọc hậu.

Cứ như vậy, Vệ Đoan bị kẹp ở giữa, rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, gã ta không nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên mặt An Quỳnh.

“Pằng pằng pằng!”

Tiếng súng kịch liệt từ trong sơn động truyền ra, bước chân Tần Chi dừng lại, vỗ lên người mình một tấm chuông vàng phù phòng thân, không do dự, nhanh chóng chạy vào sâu trong sơn động.

Sâu trong sơn động, Vệ Đoan và Tào Xán Dương đã ngã xuống đất, Vệ Đoan trọng thương, Tào Xán Dương sắp chết.

Lúc Tần Chi đi vào nhìn thấy, thì có nữ quân nhân và người đàn ông ngăm đen cường tráng đang giao thủ, từng quyền đấm đến thịt.

Nữ quân nhân bởi vì vết thương do súng trên vai kiềm chế mà rơi xuống thế hạ phong, Tần Chi còn chưa kịp ra tay, cô ấy đã bị người đàn ông ngăm đen cường tráng đá trúng vai, lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngã dựa vào vách núi, ôm miệng vết thương thở dốc.

Khí thế thô bạo trong mắt Lý Hắc Tử chợt lóe lên, tay nắm thành quyền, xông về phía An Quỳnh, công kích huyệt Thái Dương của cô ấy.

Lần này nếu là đánh vào thật, An Quỳnh tất nhiên chết ngay tại chỗ.

Tần Chi vận hành linh lực, tay phải vừa lật, định thân phù kẹp giữa ngón tay trong nháy mắt được kích hoạt, cấp tốc bắn về phía sau lưng Lý Hắc Tử.

Trong nháy mắt tiếp theo, cả người Lý Hắc Tử lấy không tư thế phù hợp lẽ thường ngừng lại.

Nắm đấm của gã ta chỉ cách thái dương của An Quỳnh vài milimet.

An Quỳnh thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm kể từ khi nhập ngũ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra cái chết rất gần với mình.

Đang lúc cô ấy cảm nhận được gió từ nắm đấm, nhắm mắt tiếp nhận bạo kích, lại phát hiện đau đớn chậm chạp chưa tới.

Cô ấy mở to mắt, Lý Hắc Tử đang lấy tư thế quỷ dị dừng ở trước mặt cô ấy, không nhúc nhích.

An Quỳnh cho rằng mình sinh ra ảo giác trong chớp mắt sinh tử, cô ấy chớp chớp mắt, phát hiện Lý Hắc Tử vẫn bất động.

Cơ hội tốt!

Cô ấy theo bản năng duỗi chân đá vào bụng Lý Hắc Tử.

Thình thịch!

Còn chưa đạp trúng người, An Quỳnh cũng vì mất máu quá nhiều, bị thương nặng ngất đi.

Tần Chi:. ..

A này, tuy rằng cơ mà, Tần Chi chỉ có thể nói, vị đồng chí quân nhân này hôn mê thật sự quá vừa vặn.

Xét thấy trong hoàn cảnh hiện tại, mọi người nhạy cảm với mê tín phong kiến, Tần Chi vẫn hy vọng có thể che giấu bí mật nhỏ của mình.

Tần Chi nhìn về phía bóng lưng người đàn ông ngăm đen cường tráng chắn ở phía trước cô ấy, nơi này còn có một người tỉnh táo cần giải quyết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp