Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 1


4 tuần

trướctiếp

Trong bóng tối, Tần Chi mặt lộ vẻ bất an, ngủ cũng không an ổn.

Rất nhanh, cô đã bị cảm giác mát mẻ đánh vào mặt đánh thức.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm từng trận, cô đưa tay lau lên mặt, tất cả đều là vết nước nhỏ vụn, chuyện này làm cho cô có hơi hoảng hốt.

Cô bỗng nhiên nhớ tới đầu thập niên 70, khi cô xuống nông thôn làm thanh niên thức ở đại đội sản xuất Cửu Sơn, nửa đêm thường bị nước mưa “gọi” tỉnh lại.

Chỉ là, hôm nay cô ở tại trong nhà tường ngói, giường ngủ cũng không hề gần cửa sổ, thế nào còn có thể có mưa bụi bay ở trên mặt?

Một tia chớp buông thẳng xuống, ánh sáng của tia chớp mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Tần Chi thấy rõ hoàn cảnh của mình.

Tần Chi khiếp sợ, nơi này, chính là nơi ở mấy chục năm trước khi cô mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức!

【 Tích -- phát hiện được mật mã sinh mệnh thể di truyền, năng lượng sinh mệnh đã có xu thế ổn định, thử liên kết bên trong ········· 】

Tần Chi:...Gì?

Ai, không phải, chờ đã!

【 Liên kết thành công! 】

【 kí chủ xin chào, tôi là hệ thống phụ trợ... 】

Tần Chi: !

Tần Chi hôn mê bất tỉnh.

Hệ thống dừng lại.

Hệ thống đầy dấu chấm hỏi trên mặt, năng lực thừa nhận của sinh mệnh thể Địa Cầu yếu như vậy sao?

Hay là vì xuyên qua thời không tạo thành bất ổn cho tinh thần thể?

Vậy nó có nên tối ưu hóa cơ thể cho ký chủ chút hay không?

Vất vả lắm mới trói định ký chủ, đừng để rất nhanh đã treo, hệ thống bi thương không dậy nổi!

Hệ thống vươn ra móng vuốt nhỏ, mắt nhìn bảng điều khiển trên mục chữ số biểu hiện năng lượng, yên lặng thu hồi chuẩn bị móng vuốt nhỏ click “Tối ưu hóa thân thể kí chủ “.

Năng lượng không đủ, không tiêu hao nổi......

Hệ thống: ·...... Thống sinh* gian nan. (Nhân sinh của người, thống sinh của hệ thống)

Tố chất trong lòng Tần Chi vẫn rất tốt, cô rất nhanh tỉnh lại.

Cô ngất đi, không đơn giản là vì bỗng nhiên bị hệ thống trói buộc dọa.

Chuyện này, chuyện nhỏ, cô, có thể chống lại, đúng không?

Dù sao cô cũng là một bà lão mà, bình thường không có việc gì, lúc con trai không ở nhà, cũng sẽ dùng máy tính của con trai lên mạng, đọc tiểu thuyết giết thời gian.

Cô biết hệ thống.

Nhưng mà!

Biết là một chuyện, thể nghiệm thân sinh và hệ thống trói buộc gì đó, lại là một chuyện khác.

Đương nhiên, cô té xỉu, là vì cô phát hiện mình không chỉ vô duyên vô cớ trói định một hệ thống, dường như còn trọng sinh!

Ai hiểu cho chứ, vốn cho là mình chỉ là nằm xuống chậm rãi cảm xúc, kết quả lúc tỉnh lại, phát hiện mình trở lại quá khứ.

Đúng vậy, trở lại quá khứ, cô trở lại khi mình vừa mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Tần Chi cực kì xác định!

Vừa rồi cô cảm nhận được thứ quen thuộc trong gối đầu, hơi có xúc cảm cứng rắn - - đó là tiền riêng cô tự mình vất vả lắm mới tiết kiệm được giấu ở bên trong.

Cô cũng sờ tới chỗ lõm quen thuộc trên giường gỗ ở dưới thân - - giường do khu nhà thanh niên trí thức thống nhất làm từ cửa, phía trên có dấu vết cạy bỏ khóa cửa.

Cô còn nghe được “Tiếng hít thở” liên tiếp – các nữ sinh chỉ vì ban ngày đi làm mệt mỏi, lúc ngủ tiếng hít thở trầm hơn chút, tuyệt đối không phải ngáy!

Lúc ấy, trong lòng của cô là một hồi “lộp bộp”!

Trong lòng đang sóng to gió lớn, không biết có phải đang ở trong mộng hay không, bỗng nhiên có một âm thanh máy móc ở trong đầu nói với cô, cô bị trói buộc.

Cô cũng không nói đồng ý có được không!

Lượng thông tin này thật sự có hơi lớn.

Cô không nói thành tiếng, chỉ ngất đi, đã là do cô cố gắng khắc chế, theo bản năng không muốn để cho người Thanh niên trí thức phát hiện kết quả dị thường của mình.

Cho nên, cuộc sống của cô hiện tại đi theo quỹ tích kiếp trước đã từng, đúng không?

Cô rũ mi mắt xuống.

Người kia nói không hoàn toàn đúng, cả đời của cô không phải bị lừa gạt, vứt bỏ, cô chỉ là không biết, không có lựa chọn mà thôi.

Mà hiện tại, cô trọng sinh, có thể có lựa chọn khác.

Tần Chi thở ra một hơi cực nhẹ, dường như cũng phun ra sự không cam lòng và phẫn nộ của mình sau khi biết chân tướng kiếp trước.

Đồng thời, đáy lòng cô cũng có hơi thấp thỏm, cuộc sống lúc này, nói thật, khổ nhiều hơn ngọt.

Hơn nửa đời người cô vẫn luôn như vậy, cảm thụ nhiều nhất chỉ có một chữ - - mệt!

Tần Chi chôn cả người mình trong chăn, cố gắng không phát ra động tĩnh gì.

Lúc này, cô cũng không lúc cô có được phòng ngủ của chính mình kiếp trước.

Trong ký túc xá nữ sinh nho nhỏ ở khu nhà thanh niên trí thức này, có năm cô gái từ khắp nơi tới.

Chắc chắn trong tương lai sẽ có nhiều người hơn.

Cái gọi là từ xa xỉ về tiết kiệm rất khó khăn, Tần Chi thoáng cái từ có được phòng ngủ độc lập, có thể tùy tiện lăn lộn, về tới trạng thái cùng rất nhiều người dùng chung một ký túc xá nhỏ.

Thành thật mà nói, cô không quen.

Tần Chi cẩn thận trở mình.

Cô vẫn còn có hơu mơ hồ, không rõ lắm chính mình tại sao lại sống lại?

Cho nên, kiếp trước cô đã chết rồi sao?

Nhưng đang yên đang lành, tại sao cô lại chết?

Bởi vì con dâu tương lai lần đầu tiên tới cửa ăn cơm, con trai của cô dẫn người tới nhà cha ruột, là nhà chồng trước của cô, sau đó, cô tức giận?

Trong lòng Tần Chi lắc đầu, không thể, cô không phải người keo kiệt không nghĩ ra.

Điều kiện gia đình chồng trước của cô rất tốt, con trai sĩ diện, đưa con dâu tương lai sang bên kia.

Mặc dù trong lòng cô không thoải mái, nhưng cũng có thể hiểu được.

Cô nhớ rõ, lúc mới biết tin tức, cô cảm thấy trong lòng có hơi trống trải, có hơi không thở nổi, nhưng cũng chỉ như vậy.

Tức chết là không có khả năng tức chết.

Con người cô không có ưu điểm gì lớn, chỉ có một điểm, đó chính là nghĩ thoáng, chưa bao giờ làm khó chính mình.

Cô không có khả năng bị tức giận chút, đã bị chết.

Vậy, là bị lời nói của người kia kích thích?

Tần Chi nghĩ, vậy cũng không đến mức chết chứ.

“Cô đúng là bị chết đó.” Thanh âm hệ thống lần nữa vang lên.

Tần Chi:!

Quên mất là mình đã có hệ thống!

Tần Chi hòa hoãn nhịp tim, thử đáp lại: “Hệ thống?”

“Đúng, chính là tôi, hệ thống phụ trợ vừa mới trói định với cô.” 

Thanh âm hệ thống nhẹ nhàng du dương, hiển nhiên, chuyện trói định kí chủ này, khiến nó phi thường khoái trá.

“Cậu vừa nói tôi đã chết, tôi chết thế nào? Rồi tại sao chúng ta trói buộc? Tại sao tôi lại ở đây?”

Tần Chi bắt được hệ thống thì tấn công, không còn cách nào khác, nghi ngờ của cô thật sự là quá nhiều.

Hiện tại có người, không, hệ thống cùng cô trò chuyện, dường như còn biết rất nhiều tin tức cô cần, thật sự là quá tốt.

Hệ thống: ·····

Xem đi, may mà nó đã làm rõ suy nghĩ trước, nếu không, nhiều vấn đề như vậy đập tới, nó còn không bị làm cho hỏng máy à.

Vì thế, hệ thống kiên nhẫn giải thích nghi ngờ cho Tần Chi.

“Khi đó, tâm tình của cô kích động dị thường.” Hệ thống nói.

Kiếp trước, vào lúc Tần Chi nằm xuống hoãn thần, nhịp tim của cô cực kỳ bất ổn, nắm thật chặt ngọc bài dán vào ngực.

Cô không chú ý, bởi vì nắm quá chặt, lòng bàn tay của cô bị cắt ở bên mép ngọc bài, máu chảy ra trực tiếp bị ngọc bài hấp thu.

Lúc này, trên tầng mây, cửu tinh liên châu trăm năm khó gặp vừa vặn hình thành, quang mang xuyên thấu cửu tinh vừa vặn chiếu vào trên ngọc bài.

Khi nhịp tim cô mất cân bằng đạt tới đỉnh cao, ngọc bài phát ra vầng sáng trong suốt bao phủ xung quanh Tần Chi, hình thành một khí tràng kỳ dị ở trên người cô.

Trong chớp mắt tiếp theo, Tần Chi mất đi nhịp tim và hô hấp, đồng thời hồn phách cũng bị hấp dẫn vào trong khí tràng.

“Tôi vốn luôn tự do trong vũ trụ, bị ánh sáng cửu tinh liên châu dẫn dắt cũng đi tới bên cạnh cô.

Sau đó, trong khí tràng xuất hiện một vòng xoáy thật lớn.” Lúc hệ thống nói đến chuyện này, tràn đầy kính sợ.

“Chúng tôi bị hút vào một vòng xoáy cùng một lúc rồi du hành thời gian trở lại nút thời gian này.”

Ít ỏi mấy lời, Tần Chi nghe mà run sợ.

“Ngọc bài đâu?” Tần Chi hỏi.

Cô cảm giác mình sống lại, ngọc bài có tác dụng mấu chốt.

“Không biết.” Hệ thống hồi đáp, “Đi vào vòng xoáy thời không chỉ có tôi và cô.” 

Tần Chi trầm mặc, nhất thời cảm khái muôn vàn.

Đây chính là khổ tận cam lai sao?

Người quen đều nói cô sống khổ sở, cô lại vẫn cảm thấy khá tốt.

Cô không được lựa chọn, mỗi lần đều bị bỏ rơi, cũng không tổn thương gì với cô.

Người sống không bằng cô chỗ nào cũng có, cần gì phải tự khổ?

Vui vẻ không tốt sao.

Đây vẫn là tín ngưỡng chống đỡ cô đi qua trong những năm tháng thể xác và tinh thần đều khổ này.

“Ầm ầm!” Phía chân trời đen kịt truyền đến từng trận tiếng sấm.

Tần Chi không nghe thấy, tiếp tục suy nghĩ nhân sinh.

Cái gọi là đã đến thì yên phận sinh sống.

Trở lại lúc này, tuy rằng sẽ chịu chút khổ, nhưng cũng có ý nghĩa, cuộc đời của cô sẽ có lựa chọn mới.

Ầm ầm!

Tiếng sấm rốt cục khiến Tần Chi hồi thần.

Ấn tượng của cô đối với trận mưa to này rất sâu, đây là trận mưa to lớn nhất mà cô gặp phải trong cuộc sống của đại đội sản xuất Cửu Sơn hơn nửa đời người.

Con trai đại đội trưởng Dương Gia Vượng còn mất tích trong trận mưa to này, chuyện ầm ĩ rất lớn, trong đại đội tìm người tìm mấy ngày.

Tần Chi cẩn thận nhớ lại, cuối cùng là tìm được ở đâu?

Nghĩ đến thời điểm khốn đốn nhất đời trước của mình, thím Kim Hạnh tinh thần không tốt còn giữ cô và con trai ăn vài bữa cơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp