Vạn Ngọc nhục nhã tới độ đỏ mặt tía tai, vừa tủi thân vừa căm tức, liều lĩnh chạy vòng lên phía trước, túm chặt lấy cánh tay của Nhạc Vân Tông: “Đúng vậy! Tôi có nhiều họ hàng nghèo như vậy đó! Nhưng trước khi kết hôn tôi không hề giấu giếm anh chuyện đó! Còn anh thì sao, anh có một đứa con lưu lạc ở bên ngoài! Anh có con ngoài giá thú! Tại sao anh lại giấu giếm tôi?”
Tiếng khóc của Vạn Ngọc suy sụp, tan vỡ, bất an.
Nhạc Vân Tông không hề thấy áy náy chút nào, anh ta chỉ cảm thấy bực bội và nóng nảy.
“Cho dù trước khi cưới tôi có nói cho cô biết thì cô sẽ vẫn đồng ý thôi, chưa biết chừng còn thề thốt sẽ làm một người mẹ kế bao dung, dịu dàng, coi con riêng của tôi như con ruột của cô ấy chứ.” Ánh mắt của Nhạc Vân Tông lộ vẻ khinh miệt: “Cho nên tôi có nói cho cô biết hay không thì có gì khác nhau? Sao nào, cô lấy tôi còn đòi tôi phải còn trinh hả? Cô lậm tiểu thuyết đấy phải không?”
Vạn Ngọc đỏ mặt tới tận mang tai, toàn thân run rẩy.
Cô ta lao vào đánh Nhạc Vân Tông như điên: “Anh lừa tôi! Anh là tên lừa đảo! Anh, anh không phải con người!”
“Cô làm ầm ĩ đủ chưa hả!” Nhạc Vân Tông nổi cáu, sa sầm mặt lại, hất mạnh tay Vạn Ngọc ra: “Cô đừng có mà diễn kịch nhiều quá đâm nghiện, tôi đã nhường cô rồi mà cô còn không chịu, cứ khăng khăng đòi phải làm cho ra nhẽ mới được à? Hoặc là cô bớt nói đi và tiếp tục sống yên bình, hoặc là cô cút ra khỏi nhà họ Nhạc cho tôi! Tôi nhắc cho cô nhớ, trước đây chúng ta đã ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi, cô sẽ chẳng nhận được một xu sứt nào đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play