Nhạc Gia Nhất xét nghiệm máu, làm hàng loạt kiểm tra, kết luận ban đầu là virus cảm cúm dẫn đến sốt sao.
Bữa tối cậu bé chán ăn, hơn nữa người mệt rã rời, thậm chí giai đoạn đọc sách trước khi ngủ vẫn kiên trì làm hằng ngày cũng lược bỏ.
Phó Giai Hi thử độ ấm trên trán cậu bé, quả nhiên nóng bỏng cả tay.
Trong nhà chuẩn bị đủ các loại thuốc cần dùng, miếng dán hạ sốt, nhiệt kế, thuốc hạ sốt đều dùng đến, sau đó còn dùng khăn ấm liên tục lau sau gáy của Gia Nhất.
Nhưng đã hai giờ trôi qua mà thân nhiệt của cậu bé vẫn chưa giảm xuống, cô đành phải lái xe chở cậu bé đi cấp cứu.
Nhạc Gia Nhất cực kỳ khó chịu, làm ầm ĩ không chịu nghe lời người khác, bài xích bác sĩ khám bệnh, thấy điều dưỡng đến gần thì khóc lóc kêu đừng chích mình. Thật sự không còn cách nào khác, hơn nữa trong lòng vẫn hơi sợ hãi, Phó Giai Hi bèn gọi điện cho Nhạc Cận Thành.
Nhạc Cận Thành vừa xuất hiện, Nhạc Gia Nhất lập tứ trề môi, nước mắt rơi lã chã, vươn hai cánh tay nhỏ nói bằng giọng nghẹt mũi “Ba”.
Nhạc Cận Thành bế cậu bé đi đến cuối hành lang. Hai cha con kề sát bên nhau thủ thỉ, cẳng chân của Nhạc Gia Nhất gác lên eo anh, đế giày làm bẩn áo sơ mi bằng lụa của anh, để lại nửa dấu chân nhỏ trên chiếc áo màu vàng. Nhạc Cận Thành bế con trai dỗ dành, thì thầm to nhỏ với cậu bé.
Cuối cùng Nhạc Gia Nhất bị ba mình thuyết phục, đồng ý cho chích thuốc lấy máu.
Truyền ba bình nước, tốc độ nhỏ giọt rất chậm, Nhạc Gia Nhất lại bắt đầu có triệu chứng ho khan. Bác sĩ vào phòng tiêm một liều thuốc giảm ho cho cậu bé.
Cuối cùng, cậu bé nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu bé nằm trên giường bệnh, sau khi hạ sốt, khuôn mặt đỏ bừng chuyển sang màu tái nhợt bệnh trạng. Nhạc Cận Thành nhẹ tay đắp chăn cho cậu bé, sau đó quay sang nói: “Đã có tôi ở đây rồi, em nghỉ ngơi đi”
Phó Giai Hi không chối từ, khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.
Khu điều trị quốc tế là phòng bệnh VIP, có đủ giường dành cho người chăm sóc bệnh nhân.
Sau khi trông chừng con trai truyền hết bình nước thứ hai rồi đổi bình nước khác, Nhạc Cận Thành cũng đến bên này.
Anh đẩy cửa ra lại thấy cô chưa nghỉ ngơi.
Phó Giai Hi vẫn thắp đèn làm việc, ngồi trước bàn nhỏ siêng năng sửa lại powerpoint thuyết trình.
Nhạc Cận Thành đè tay lên ván cửa, kìm nén cơn giận nhắc nhở: “Tôi kêu em sang đây để nghỉ ngơi, không phải là kêu em đổi chỗ khác tăng ca.”
Phó Giai Hi quá tập trung, bị giọng nói bất thình lình vang lên làm cho giật mình, không vui cãi lại: “Anh kêu tôi nghỉ ngơi thì sao? Muốn tôi gửi lời cảm ơn sự khẳng khái của anh hả?”
Nhạc Cận Thành nói: “Đừng cố tình xuyên tạc.”
“Vì sao tôi phải cố tình?” Phó Giai Hi nói: “Giọng điệu của anh không tốt trước, tôi chỉ thực sự cầu thị mà thôi. Nếu tôi nói thêm câu ‘chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng thắp đèn’ thì có lẽ anh sẽ thấy chói tai hơn.”
Trong lòng Nhạc Cận Thành nghẹn cơn tức, nghẹn từ ban ngày đến bây giờ vẫn chưa tan biến.
Anh bước chân vào phòng, đóng cửa lại, lần này anh không muốn xử lý lạnh mà bày ra khí thế truy hỏi đến cùng.
“Em trách tôi làm hại Gia Nhất bị ốm hả?”
“Tôi không nói thế.”
Sao lại không có, anh nhắc nhở: “Em còn bảo tôi ngồi tàu lượn siêu tốc đến bệnh viện.”
Phó Giai Hi im lặng, không muốn phí công cãi nhau vì chuyện này.
Nhạc Cận Thành vẫn nói: “Tôi có phải là người đầu tiên cho con trai ngồi tàu lượn siêu tốc đâu, em không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.”
“…”
Cái quái gì vậy?
Chần chờ một lát, Phó Giai Hi bỗng nhớ ra.
“Chỉ có tàu lượn siêu tốc thôi hả?” Mặc dù vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói của cô đã dịu đi: “Anh còn hỏi con trai, cùng một mẫu áo khoác, ai mặc đẹp hơn, ba đẹp hơn hay chú đẹp hơn.”
Nhạc Cận Thành nắm chặt tay, thằng con này là thế nào? Bán đứng cha ruột của nó không còn cái gì.
Phó Giai Hi thật sự khó hiểu: “Anh có ấu trĩ không hả?”
Nhạc Cận Thành cố gắng cứu vớt thể diện của mình: “Tôi đang dạy con trai phân biệt rõ đúng sai, không thể nói dối.”
Phó Giai Hi cố nhịn cười: “Thành thật là đức tính tốt đẹp chứ gì?”
Cô vừa thả lỏng, Nhạc Cận Thành cũng nguôi giận.
Trong ánh sáng nhạt màu, trông Phó Giai Hi càng thêm xinh đẹp khiến Nhạc Cận Thành hơi hoảng hốt. Sau khi sóng gió trôi qua, khoảng cách giữa hai người dường như không còn xa xôi như cách núi vượt biển.
Phó Giai Hi tiếp tục tập trung sự chú ý vào màn hình máy tính, từng chuỗi từng chuỗi số liệu lướt qua.
“Quy đổi tỷ lệ thu hồi phải ghi chú rõ, rốt cuộc là thu trực tiếp hay thống nhất.” Nhạc Cận Thành bất thình lình lên tiếng.
Phó Giai Hi suy tư một lát rồi nói: “Hàng này thống nhất, hàng này xóa bỏ.”
“Không cần.” Nhạc Cận Thành hất cằm: “Công thức hợp nhất, vừa thấy hiểu ngay.”
Phó Giai Hi nhất thời không hiểu: “Chỗ nào?”
Nhạc Cận Thành cúi xuống đến gần cô, lòng bàn tay đặt lên con chuột, dùng con trỏ chỉ cho cô xem. Phó Giai Hi chân thành học hỏi, thoáng chốc đã hiểu.
Nhạc Cận Thành nói: “Vẫn còn hai điểm rất quan trọng.”
Đôi mắt Phó Giai Hi sáng lên, càng tỉnh táo.
“Em ngủ trước đã.” Anh ung dung đưa ra điều kiện: “Sau khi ngủ dậy, tôi sẽ nói cho em biết.”
Phó Giai Hi ngây người, đồng thời hơi buồn cười, anh cũng thật nhọc lòng.
“Ừ.” Cô đồng ý, giọng điệu vô thức trở nên êm dịu hơn nhiều.
Nhạc Cận Thành kêu Phó Giai Hi nghỉ ngơi trong phòng dành cho người chăm sóc bệnh nhân, còn anh đi trông chừng con trai.
Lúc rời đi, anh điều chỉnh ánh đèn cho tối hơi, đặt tay lên tay nắm cửa, đã bước ra một chân, bỗng nhiên quay đầu: “Công ty em vừa đổi cấp trên hả? Bạn học thời đại học của em à? Săn sóc cấp dưới nên tổ chức team building ở công viên vui chơi?”
Nghe một tràng câu hỏi của anh, Phó Giai Hi sững sờ: “À, đúng.”
Nhạc Cận Thành nói: “Phân loại ghép mục để dàn ý của đề án sẽ được cụ thể hóa một cách chính xác hơn, ngay cả điểm vào rõ rành rành như vậy mà cũng không tìm đúng, trình độ của lãnh đạo mới này còn phải cân nhắc.”
Đánh giá khách quan, rất phù hợp với tác phong làm việc thông thường của anh.
Cửa đóng lại, anh rời đi rất nhanh.
Cứ như không muốn nán lại thêm một giây nào nữa để nghe Phó Giai Hi thanh minh giúp đàn anh.
…
Trận cảm này của Nhạc Gia Nhất đến quá gấp gáp, khí thế không nhẹ, buổi sáng lại bị sốt cao nhiều lần, cần nằm viện để theo dõi.
Vừa nghe vậy, Gia Nhất vốn còn mê man lập tức tỉnh dậy, quấy khóc không ngừng.
Cậu bé bị sốt đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng của bạn nhỏ rất dễ buông thả, ví dụ như món quà mà ngày thường rất khó có được, bây giờ cuối cùng cũng có lý do để đòi hỏi.
Nhạc Gia Nhất vươn tay, khóc đến nỗi khàn cả giọng: “Con muốn ba mẹ, muốn ba mẹ ở bên con.”
Trong lòng Phó Giai Hi cũng khó chịu, kiên nhẫn dỗ dành, ôm cậu bé vào lòng. Cô không thể quyết định thay Nhạc Cận Thành nên đành phải nói: “Mẹ sẽ ở bên con, mẹ không đi đâu cả.”
Nhạc Gia Nhất ôm chầm cổ của cô, mạnh đến nỗi cánh tay bị siết đỏ bừng.
Nhạc Cận Thành đi tới, gỡ cánh tay của con trai đang kéo Phó Giai Hi: “Ba cũng sẽ không đi, ba và mẹ đều sẽ ở bên con.”
Sau khi được trấn an, Nhạc Gia Nhất lại lâm vào mê man, bàn tay nhỏ còn siết thật chặt cổ áo của Nhạc Cận Thành không chịu buông ra.
Cứ thế truyền nước suốt hai ngày, cuối cùng cậu bé cũng hạ sốt.
Công việc của tập đoàn quá nhiều, Phó Giai Hi kêu Nhạc Cận Thành rời đi, một mình cô trông con sẽ không có vấn đề. Nhạc Cận Thành cũng không đùn đẩy mà hứa hẹn buổi tối sẽ đến bệnh viện thay ca với cô.
“Tạm biệt ba, ba đi đường chú ý an toàn nhé.” Nhạc Gia Nhất ngọt ngào quan tâm.
“Con thật đúng là.” Phó Giai Hi bất đắc dĩ: “Hôm qua là ác quỷ nhỏ, hôm nay lại biến thành thiên thần nhỏ.”
“Con nghĩ làm ác quỷ cũng không tệ.” Nhạc Gia Nhất cúi đầu xem sách tranh, nói bằng giọng non nớt: “Bởi vì nếu làm ác quỷ nhỏ thì ba mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Phó Giai Hi chợt ý thức được rằng, mình cần thiết trò chuyện với con trai về hiện trạng và đạo lý mà cậu bé cần thiết phải chấp nhận và thấu hiểu.
Cô suy nghĩ, vẫn nên chờ đến khi thân thể cậu bé hồi phục khỏe mạnh rồi hẵng bắt đầu.
Di động của cô rung lên, tin nhắn WeChat mà Tần Hòa gửi đến: “Giai Hi, con trai em đã khỏe hơn chưa?”
Phó Giai Hi rất cảm động. Buổi sáng cô còn chưa nộp đơn xin nghỉ thì không biết Tần Hòa nghe tin ở đâu, chủ động cho cô nghỉ phép, còn nói: “Em lo liệu việc nhà trước đã, hôm nay không cần đến công ty.”
Phó Giai Hi lập tức gọi điện thoại cho Tần Hòa. Thứ nhất là để cảm ơn anh ấy, thứ hai là để nghe kế hoạch công việc của anh ấy.
Tần Hòa thảo luận với cô về bản thảo hồ sơ đấu thầu thứ tư, khi Phó Giai Hi hỏi còn cần sửa lại chỗ nào, Tần Hòa chỉ toàn khen ngợi. Phó Giai Hi không khỏi nhớ lại lời phê bình chú giải đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát ngắn gọn của Nhạc Cận Thành hôm qua. Súc tích, hữu hiệu, làm ít hiểu nhiều.
“Sếp Tần.” Phó Giai Hi nói: “Ngày mai em sẽ đi làm đúng giờ.”
Cô không chú ý tới động tĩnh chỗ cửa, mãi đến khi Nhạc Gia Nhất gọi một tiếng: “Cháu chào hai bà, cháu chào thím hai ạ.”
Phó Giai Hi ngây người, vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Người đến là bác cả Doãn Trinh, cô Nhạc Lâm Mân và Vạn Ngọc.
Vạn Ngọc rất nhiệt tình, vừa vào phòng đã chủ động nắm tay Phó Giai Hi: “Gia Nhất đã khỏe hơn chưa ạ? Chị Giai Hi cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Vân Tông nhớ mẹ con chị lắm, nếu hôm nay anh ấy không có cuộc họp trực tuyến thì anh ấy rất muốn cùng bọn em đi thăm Gia Nhất.”
“Cảm ơn chú hai hộ tôi.” Phó Giai Hi nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó chào hỏi hai người lớn khác: “Bác, cô mời hai người ngồi.”
“Chà, Giai Hi khách sáo quá.” Vẻ mặt Nhạc Lâm Mân rất lo lắng: “Nghe tin bé cưng nằm viện, cô lo lắm, không ăn nổi bữa sáng luôn. Sao cháu không nói với cô với bác một tiếng? Chăm con một mình vất vả lắm.”
Phó Giai Hi nói: “Để cô bận tâm rồi, ba thằng bé cũng có mặt, anh ấy không muốn để người nhà lo lắng.”
Bác dâu cả Doãn Trinh không hài lòng: “Gia Nhất là bảo bối của nhà họ Nhạc chúng tôi, đây không phải là chuyện có lo lắng hay không, mà chúng tôi nên kịp thời được biết. Lỡ xảy ra bất trắc gì đó thì một mình cô có gánh vác nổi không?”
Phó Giai Hi giải thích: “Tôi đã đưa thằng bé đi khám, nó bị trúng virus cảm cúm, đang là thời điểm giao mùa nên rất nhiều bạn nhỏ sẽ bị bệnh.”
“Người khác là người khác, Gia Nhất là Gia Nhất, không phải cùng một khái niệm.” Doãn Trinh sửa lại.
Phó Giai Hi nhức đầu.
Cô đã giao thiệp với người nhà họ Nhạc rất nhiều năm, cho nên biết rõ về đám họ hàng này.
Ví dụ như ba người trước mắt.
Nhạc Lâm Mân thông minh khéo léo, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, rất am hiểu gài bẫy người khác. Vợ bác cả nhanh miệng bộc tuệch, tính nết ngạo mạn, rất dễ bị chọc giận, quen đóng vai phản diện, bị người khác răn dạy mãi mà vẫn không rút kinh nghiệm. Vạn Ngọc tuy rằng là cô vợ trẻ thứ hai của Nhạc Vân Tông nhưng tuyệt đối không phải là một bông hoa nhỏ ngây thơ. Phó Giai Hi tiếp xúc với cô ta không nhiều nhưng sau mấy lần gặp gỡ, cô cảm thấy cô ta rất giống Nhạc Lâm Mân phiên bản ngây thơ hơn.
Tài xế đi theo ba người xách trái cây và hộp quà đồ chơi tiến vào, đều là quà cho Nhạc Gia Nhất.
Nhạc Gia Nhất lễ phép nói cảm ơn.
“Bé Gia Nhất nhà mình thật hiểu chuyện.”
“Gầy rộc đi làm bà đau lòng quá.”
Ba người nói hết câu này sang câu khác, Phó Giai Hi lùi về sau một bước, rời khỏi đám đông.
“Tôi mới nghe cô gọi điện thoại, ngày mai cô định đi làm hả?” Doãn Trinh bỗng hỏi.
“À vâng.” Phó Giai Hi trả lời: “Chiều nay Gia Nhất sẽ được ra viện.”
“Sau khi ra viện rồi sao? Cô đi làm thì ai chơi với thằng bé?”
Nhạc Gia Nhất trả lời trước: “Ba sẽ chơi với cháu, ba đã hứa là sẽ dẫn cháu đến công ty chơi ghép hình lego.”
Doãn Trinh nhíu mày, nhìn Phó Giai Hi: “Công việc của Cận Thành bận như vậy, liên tục họp hết lần này đến lần khác, nào có thời gian rảnh rỗi mà trông con. Thằng bé là người cha tốt nhưng cũng bận tối mày tối mặt, chẳng lẽ cô không thể nghỉ ngơi mấy ngày, trông con cho đến khi nó khỏe hẳn hả?”
Bà ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên từ cửa.
“Bác dâu cả, chắc tại vì đã lâu rồi bác không đi làm nên không rành chế độ nhân sự hiện nay.” Nhạc Cận Thành bước vào phòng bệnh, lạnh nhạt nói: “Ngay cả cháu, cho dù xin nghỉ thì cũng phải làm theo quy trình, không phải nói nghỉ là được nghỉ ngay.”
Phó Giai Hi không ngờ anh đã đi rồi mà còn quay lại, bèn hỏi: “Anh quên mang đồ hả?”
Nhạc Cận Thành đi đến trước mặt cô, cúi xuống khẽ nói: “Tôi lại đây nhìn xem.”
Doãn Trinh cảm thấy mất mặt, nói: “Gia Nhất bị ốm, chắc chắn rất muốn có mẹ ở bên.”
“Ba cũng có thể bầu bạn với thằng bé, thằng bé có phải là con nít ba tuổi không hiểu chuyện đời đâu. Cháu bận, Giai Hi cũng bận, nó là con trai thì nên đối xử bình đẳng với cha mẹ.” Nhạc Cận Thành nói: “Nếu ngay cả chuyện này mà nó không thể chấp nhận thì đành phải thừa nhận, sự giáo dục của cháu và Giai Hi đối với nó hoàn toàn thất bại.”
Từng câu từng chữ mặc dù bình thản nhưng không khó để nhận ra vẫn còn ẩn ý chưa nói hết.
Vợ bác cả vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình: “Trước khi đưa ra sự lựa chọn thì cũng nên suy xét lợi và hại, phân biệt tình huống nặng hay nhẹ, con cái quan trọng hơn hay mấy đồng lương còm cõi kia quan trọng hơn?”
Nhạc Cận Thành nói: “Bị bệnh là quá trình sinh lý bình thường, chạy chữa kịp thời, chữa trị đúng cách thì tóm lại sẽ khỏe mạnh. Gia Nhất có ba mẹ bên cạnh, có cha chú trong nhà đến thăm đã tốt lắm rồi. Bác, cô, em dâu, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Ý đồ đuổi khách rất rõ ràng, sau khi mấy người rời đi, áp suất thấp trong phòng bệnh dần dần tan biến.
Nhạc Cận Thành khép cửa lại, xoay người thì thấy Phó Giai Hi cứ đứng ngơ ngác bên cửa sổ.
Sợ cảm xúc của cô bị ảnh hưởng, Nhạc Cận Thành nói xin lỗi trước: “Tôi không biết họ sẽ đến đây, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Ánh mắt Phó Giai Hi như bồ công anh bay theo gió, phiêu bạt không có chỗ dựa.
Sau một lúc lâu, cô chậm rãi nói: “Trước kia, rất nhiều người nói, anh giàu có như vậy, sao tôi cứ muốn ra ngoài tìm việc làm, kiếm mấy đồng lương còm cõi không đáng nhắc đến ấy, ở nhà làm một người mẹ hiền vợ đảm, rửa tay nấu canh, giúp chồng dạy con, làm một phu nhân nhà giàu vô tư lự không sướng hơn sao?”
Trái tim Nhạc Cận Thành dần dần chùng xuống theo lời nói của cô.
“Ban đầu, tôi là bạn gái của Nhạc Cận Thành, sau đó là vợ của tổng giám đốc Nhạc, con dâu của nhà họ Nhạc, đến sau này, tôi là mẹ của Nhạc Gia Nhất. Nhưng… Chẳng lẽ tôi không thể là chính tôi sao?”
Giọng nói của Phó Giai Hi bình tĩnh nhẹ nhàng, cảm xúc lại trống trơn mù mịt.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh, vẻ mặt mờ mịt của cô, Nhạc Cận Thành kìm lòng không đậu tiến lại gần cô. Thậm chí anh còn nâng tay lên, bàn tay hơi run rẩy, muốn vuốt tóc cô, tràn đầy áy náy, thua thiệt và sự đau lòng không thể dứt bỏ.
Bàn tay vừa hạ xuống sau gáy của cô, chỉ cách một centimet, Nhạc Cận Thành khẽ nói: “Em đừng buồn.”
“Việc gì tôi phải buồn?” Phó Giai Hi bỗng che giấu toàn bộ cảm xúc, vẻ mặt giải phóng: “Tôi chỉ xác định rõ hơn.”
Nhạc Cận Thành sửng sốt: “Xác định cái gì?”
Ánh mắt Phó Giai Hi vững như bàn thạch: “Đàn ông quả thực không quan trọng, kiếm tiền mới quan trọng.”
Nhạc Cận Thành: “…”