“Suýt chút nữa thì tôi đã không thể sống ra khỏi phòng mổ rồi.” Phó Giai Hi co chân lại, hai tay ôm hờ lấy đầu gối, giọng thủ thỉ: “Hồi tôi còn nhỏ, lúc khoảng chín, mười tuổi, tôi từng bị chảy máu mũi rất nặng, không sao cầm máu được, trên người xuất hiện những vết bầm rất lâu không tan.”
Triệu chứng này không khỏi khiến người ta liên tưởng, Thẩm Dã muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi: “Chị, chị, có, có phải chị…”
Phó Giai Hi lắc đầu: “Không có chẩn đoán chính xác. Tuy nhiên dạo đó chắc là sức khỏe của tôi có vấn đề. Sau đó, tôi nằm viện hơn nửa tháng thì kết quả xét nghiệm máu lại bình thường trở lại.”
“Chị muốn nói gì?”
“Mặc dù tôi chỉ lớn hơn cậu bốn tuổi thôi nhưng tôi từng trải hơn cậu rất nhiều, không phải tôi cậy mình có nhiều kinh nghiệm hơn mà lên mặt với cậu đâu. Tôi muốn nói cho cậu biết là những gì bản thân từng trải qua sẽ trở thành kinh nghiệm sống, giúp chúng ta trưởng thành nhưng đồng thời nó cũng sẽ trở thành vết thương trong cuộc đời mỗi người.” Giọng của Phó Giai Hi mỏng và trong: “Tôi không ngăn cản hay phủ nhận tình cảm của cậu nhưng tôi cũng muốn lý trí nhắc nhở cậu rằng không cần thiết phải như vậy.”
Trái tim của Thẩm Dã tựa như bị một mũi khoan bất thình lình khoan vào tim, đau lâm râm, chết lặng và còn có đôi phần không cam lòng.
“Chị không phải tôi sao biết là không cần thiết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT