Trong khoảnh khắc dịu dàng như tơ lụa khẽ thoáng qua, ngay cả Tiêu Duệ cũng nghe ra cảm giác buồn bã.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Giai Hi lại hỏi: “Nhưng việc tôi có quên hay không cũng đâu có gì quan trọng cơ chứ? Anh muốn nhớ kỹ là việc của anh. Còn tôi có nhớ hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới bất kỳ lời nói hay hành động nào của anh cả.”
Nhạc Cận Thành dễ dàng nghe ra sắc thái lạnh lùng bên trong lời nói này. Sợi dây đay vừa được vuốt phẳng ở đáy lòng lại rối tung cả lên. Rượu châm chích dạ dày của anh khiến cơ thể vốn đã khó chịu lại càng thêm nhức nhối. Anh hỏi: “Em có ý gì?”
Phó Giai Hi đáp: “Tôi chỉ cảm thấy rằng, bây giờ tiếp tục truy cứu chuyện này cũng chỉ vô nghĩa mà thôi. Thật sự nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhạc Cận Thành tiếp lời: “Em đang trách tôi.”
Phó Giai Hi hỏi vặn: “Tôi không nên trách anh sao? Anh đã thực hiện được tâm nguyện thâm tình mà mình đã hứa hẹn chưa?” Cô quay mặt đi để che giấu vẻ cô đơn của mình: “Ngay cả sự tin tưởng cũng chưa từng có, vậy thì nói gì đến chuyện trọn đời trọn kiếp cơ chứ?”
Câu này như một chiếc búa tạ đánh mạnh vào thần kinh của Nhạc Cận Thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT