Phía bên này, Nhạc Gia Nhất vừa nắm tay hai người họ vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ hãy đến xem người tuyết mà con đã đắp nè!”
Phó Giai Hi trả lời: “Mẹ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ngay rồi. Sao con lại dùng kính râm của ba?”
“Ba có hai chiếc lận ạ. Chiếc kính kia cũ hơn một xíu. Lúc đầu con vốn muốn dùng cái cũ nhưng mà ba không cho. Ba nói đó là món quà sinh nhật mà mẹ đã tặng cho ba đấy ạ.” Nhạc Gia Nhất xòe hai bàn tay ra, nom như một người trưởng thành: “Con còn có thể làm gì nữa chứ?”
Cặp kính râm đó đã được mua bằng số tiền Phó Giai Hi kiếm được từ việc thức trắng đêm để giúp người khác dịch các công văn và hợp đồng trong cái năm bọn họ vừa mới quen nhau.
Nhạc Cận Thành vẫn luôn sử dụng nó, hơn nữa còn bảo quản nó rất cẩn thận.
Phó Giai Hi nhất thời không lên tiếng, trong khi Nhạc Cận Thành đang nhìn cô trên hành lang uốn lượn.
Chú Lưu vẫy tay một cách đúng lúc: “Gia Nhất tới đây đi, chúng ta đi cho cá ăn nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play