Thư Quân chạy một mạch ra trắc điện, một luồng khí nóng xông vào mũi. Thì ra hồ Yến Tước có địa nhiệt, hồ nước ấm áp hơn bên ngoài, cành xuân ngoài vườn vừa đâm chồi, nơi này đã xuân ý dạt dào, hương thơm say lòng người. Nàng nhìn bầu trời tươi đẹp trên không, thở hắt ra một hơi thật dài, cứ như muốn thở ra hết vận đen trên người, chỉ cảm thấy một năm quá khứ cứ như nằm mơ. Nàng đứng ngây người ở đó một lát rồi ngoảnh đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy nha hoàn của Vương gia chứ không thấy Thược Dược.

“Thược Dược đâu?”

Vương gia nha hoàn trả lời: “Thược Dược đang làm theo mệnh lệnh của người, theo dõi nô tỳ của Thư Nhị cô nương. Tỳ tử này thật là gian xảo, e rằng nửa khắc tới Thược Dược tỷ tỷ sẽ không thể làm gì được nàng ta.”

Thư Quân gật đầu, vở kịch hôm nay hiển nhiên là do Thư Chi sắp đặt. Thư Chi làm việc chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỗ đột phá ngay trên người nô tỳ kia, nàng không thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bèn dặn dò Thược Dược đi bắt giữ nàng ta. Thư Quân suy nghĩ một lát: “Ngươi đi giúp đỡ nàng ấy, nếu bắt được người thì mang đến cửa, chỗ đó có ma ma tiếp ứng.”

Thái Thượng Hoàng muốn tuyển phi cho bệ hạ, cả nhà đều rất coi trọng chuyện này, tuy rằng trong cung chỉ cho phép cô nương và thiếu gia vào vườn nhưng đương gia phu nhân các gia tộc đều ở trong trà lâu ngoài vườn chờ tin tức. Người tọa trấn của Thư gia hôm nay là Nhị phu nhân nắm giữ quyền quản gia. Tô thị không yên tâm nữ nhi nên cũng phái bà tử tâm phúc là Thiện ma ma của mình đi theo nghe mệnh lệnh.

Thư Quân đã dặn dò Thiện ma ma ngay từ đầu. Thiện ma ma bình tĩnh thành thạo, biết nên làm như thế nào.

Vương gia nha hoàn còn ước gì được đi bắt giữ tiện tỳ, vui sướng rời đi.

Một mình Thư Quân buồn bã quay về lầu Trích Tinh.

Về đến lầu Trích Tinh, nàng mới hay chuyện này đã lan truyền ra ngoài.

Tính ra thì đường tỷ cũng coi như có thủ đoạn, nàng ta ra lệnh cho tỳ nữ âm thầm mua chuộc người hầu bên cạnh Thế tử Hoài Dương Vương, truyền tin tức cho Vương phi Hoài Dương Vương, Vương phi lập tức bịt kín trắc điện, không để người khác biết tin làm hỏng thanh danh của nhi tử. Nhi tử thản nhiên thừa nhận chuyện này, đối phương lại là tiểu nữ nhi của Thái Thường Tự khanh, làm kinh động Thái Thượng Hoàng, Vương phi Hoài Dương Vương thấy chuyện đã đến nước này, đành phải biết thời biết thế.

Nhưng Hoài Dương Vương không chịu, nếu làm vậy thì sao y có thể đối mặt với phụ thân của Thư Quân? Y nổi trận lôi đình, đánh con trai một trận ngay trước mặt Thái Thượng Hoàng. Nhưng Thế tử Hoài Dương Vương chỉ nói mình say rượu, đã có cử chỉ thân mật với Thư Chi, không thể không cưới, cuối cùng Thái Thượng Hoàng giải hòa, làm chủ hứa hôn Thư Chi cho Bùi Giang Thành, hôm khác sẽ tìm một hôn sự tốt cho Thư Quân. Hoài Dương Vương tức giận đến nỗi xây xẩm mặt mày nhưng cuối cùng không thể không đồng ý.

Chuyện này cứ thế kết thúc một cách qua loa. Đến khoảng cuối giờ Thân buổi chiều, tín vật của Thư Quân cũng được Vương phi Hoài Dương Vương trả lại.

Nghe xong từ đầu đến cuối, Vương Ấu Quân đỡ Thư Quân vẻ mặt buồn bã ngồi xuống.

“Quân Quân, các cụ có câu ‘Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc’. Loại Sở Khanh này không cần cũng vậy. Nào, tỷ tỷ ta uống rượu giải sầu cùng muội, chúng ta không say không về.”

Thư Quân nhớ lại một năm qua, tuy rằng vinh quang vô hạn nhưng lại sống rất mệt mỏi, suy cho cùng, nếu mình cứ cẩn thận từng li từng tí lấy lòng đối phương thì cũng không phải là kế lâu dài, đến nay hôn sự thất bại, gông xiềng trên người nàng cũng được tháo dỡ, không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm, cầm ly rượu lên: “Đúng, rời xa hạng tiểu nhân phụ bạc ấy, nên uống cạn một chén lớn.”

Có Vương Ấu Quân khuyên nhủ một phen, nỗi u uất trong lòng Thư Quân bất tri bất giác tan biến đôi chút. Hai cô nương ngây thơ, ngươi một lời ta một câu, nâng ly uống cạn, rượu chè mê say, uống từ khi mặt trời ngả về phía tây cho đến khi hoàng hôn nhá nhem.

Khi hoàng hôn buông xuống, hoa đăng được thắp sáng, nha hoàn vẫn chưa quay về, chủ tử lại uống say. Vương Ấu Quân say khướt kéo Thư Quân lên tầng lầu cao nhất của lầu Trích Tinh để ngắm đèn, bầu trời bên ngoài như được phủ một chiếc áo choàng đen óng tô điểm bằng những vì sao lấp lánh sáng ngời, đèn đuốc sáng ngời nối liền như dải lụa liên miên không ngớt.

Giữa chừng, Vương Ấu Quân lảo đảo đi tìm cung phòng*, chỉ để lại một mình Thư Quân trên lầu các.

*Cung phòng: Cách gọi nhà vệ sinh thời cổ đại.

Men rượu dâng lên trong người Thư Quân. Nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, mơ mơ màng màng trèo lên lan can ngồi xuống, thân hình mảnh mai yểu điệu như một cái bóng đen chìm vào đêm tối.

Hoàng hôn buông xuống, khiến vạt áo xanh đen của Thái Thượng Hoàng được tô điểm thêm như màu mực đậm. Lão nhân gia mặc một bộ y phục mãng long thêu chữ Thọ bằng chỉ đen chỉ vàng, ngồi trên một tấm đệm lót ngoài trời, bên cạnh là suối nước nóng tỏa ra hơi nước nóng hổi, đèn cung đình treo trên mái hiên hành lang như tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhiều màu chiếu sáng khu vực này.

“Hôm nay con đã gặp mọi người rồi, có coi trọng ai không?”

Giọng nói bỡn cợt của Thái Thượng Hoàng ẩn chứa một chút trịnh trọng. 

Ông vừa dứt lời, nền đá bạch ngọc phía đông hồ nước im lặng thật lâu, mãi mà không có tiếng trả lời.

Thái Thượng Hoàng chờ hơi lâu, không khỏi mất kiên nhẫn, bèn đưa mắt nhìn sang.

Chung quanh hồ nước nóng được trồng một vòng hoa cỏ, tuy rằng chưa đến giữa mùa xuân nhưng cảnh sắc nơi đây đã sum xuê tươi tốt, hoa tươi nở rộ khắp chốn, sương mù từ hồ nước dâng lên trông cứ như phong cảnh ráng chiều ngày mùa hè.

Giữa vườn hoa cây cỏ sum sê ấy, một nam tử vóc dáng cao lớn đang đứng đó, Đế vương trẻ tuổi mặc một bộ áo dài màu ánh trăng bình thường, hắn cầm một viên bồ đề bạch ngọc trên tay, viên bồ đề ấy đã bị mài giũa đến nỗi bóng loáng, tỏa ra chất ngọc êm dịu sáng bóng trên ngón tay của hắn.

Cơn gió thổi qua cuốn bay vạt áo của hắn. Hắn liếc mắt, một nửa khuôn mặt bị giấu trong bóng tối, nửa còn lại bị hơi nước che phủ, không thể thấy rõ dung nhan nhưng từng hành vi cử chỉ đều tỏa ra khí chất cao quý, khiến phong cảnh đêm trăng chung quanh đều biến thành vật làm nền cho hắn.

“Mấy năm nay con rời đi, không ngờ phụ thân lười biếng đến nước này, công việc trong triều đều ném cho Lý Triệt, triều thần chỉ nghe Lý tướng chứ không nghe Thiên tử. Con xử lý đám Thát Đát ở biên quan xong, về đây lại phải giải quyết cục diện mà ngài để lại, bây giờ ngài còn có thời gian hỏi con chọn ai làm hậu?”

Nghe thấy Thái Thượng Hoàng ở đằng sau phát ra một tiếng “hầy” như thể muốn biện minh cho mình, Bùi Việt xoay người lại, lộ ra một gương mặt khiến núi non phai màu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước lạnh đêm trăng, giọng nói thản nhiên chặn ngang đề tài của ông: “Ngài không cần nói gì hết, chuyện lập hậu nhi tử sẽ tự quyết định, ngài đừng nhúng tay.” 

Bỏ lại câu nói này, Bùi Việt khoanh tay rời đi, men theo con sông gợn sóng trập trùng.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn thật lâu, Thái Thượng Hoàng bỗng bật cười, lắc đầu phủi tay đứng dậy. Lúc này, lão thái giám nấp sau bụi hoa nhạy bén chạy đến gần ông, đỡ ông đứng dậy. Thái Thượng Hoàng cũng không giận vì bị nhi tử châm chọc, ngược lại còn cười tủm tỉm hỏi lão thái giám: “Thành công chưa?”

Lão thái giám thấp thỏm sợ hãi ngước mắt lên, trả lời: “Nô tài đã dựa theo mệnh lệnh của ngài, trộn chút rượu trợ hứng vào rượu của bệ hạ, bữa tối ngài chỉ cần đích thân chuốc ly rượu đó cho ngài ấy là được…” Dứt lời, lão thái giám lau mồ hôi trên trán, sợ sau vụ này Hoàng đế khởi binh vấn tội sẽ chém đầu mình trước tiên.

Thái Thượng Hoàng cười hớn hở vuốt chòm râu, chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu rõ nỗi băn khoăn của đại bạn*, bèn vỗ bờ vai già nua của ông ta: “Đừng sợ, nó không phải là hạng người sẽ giận cá chém thớt người khác, nó biết đây là chủ ý của ta nên sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

*Đại bạn: Chỉ đại thái giám bầu bạn bên cạnh Hoàng đế từ thuở vẫn còn Hoàng tử.

Nỗi băn khoăn của Thái Thượng Hoàng khác với Hoàng đế. Thiên hạ này là do ông và đám huynh đệ kia cùng nhau chiếm được, ông đã hứa hẹn sẽ cùng chung phú quý với các huynh đệ, vậy thì không thể nuốt lời. Hơn nữa, so với triều chính, Thái Thượng Hoàng càng sốt ruột chuyện khác, tuổi tác của Thái Hoàng Thái hậu đã lớn, trước ngày trừ tịch còn bị ốm một đợt, nếu bà qua đời thì Bùi Việt sẽ phải chịu tang. Việc cấp bách lúc này là mau chóng khiến lão Thất thành hôn, hơn nữa sinh con đẻ cái.

Giang sơn này không thể không có người kế thừa.

Thái Thượng Hoàng xuất thân là kiêu hùng, trước kia cũng từng là một kẻ bất cần đời, hợp sức với mấy lão thần Trung thư tỉnh chuốc rượu cho Bùi Việt. Chỉ cần Bùi Việt chịu gần gũi nữ nhân thì đêm nay sẽ đại công cáo thành.

Thái Thượng Hoàng ngang nhiên chuốc rượu, Bùi Việt không có cơ hội từ chối, dứt khoát uống sạch ly rượu đó rồi tìm cơ hội thoát thân.

Gió đêm đầu xuân se lạnh, thổi qua gò má tuấn tú của hắn, chỉ nhìn thoáng qua thì không thấy có bất cứ dấu hiệu say rượu nào.

Bùi Việt tính cách kín đáo, bình thường không biểu lộ cảm xúc, cho dù trong cơ thể đã sinh ra xao động nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào. Sau khi rời khỏi ôn tuyền cung, hắn đi đến một hành lang rộng lớn, Chưởng ấn Ti Lễ Giám bước ra từ chỗ tối, đau khổ chắp tay chào Bùi Việt.

“Bẩm bệ hạ, Thái Thượng Hoàng lên tiếng giữ lại mấy nữ tử nhà quan tham gia dự tuyển, đồng thời tiết lộ hành tung của ngài ra bên ngoài, bây giờ trong vườn chỗ nào cũng có người, nô tài xin chỉ thị của ngài, nên xử lý như thế nào?”

Thật ra, Chưởng ấn Ti Lễ Giám cũng ước gì chủ tử có thể nạp mấy phi tử vào cung. Chủ tử đã trưởng thành, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.

Bùi Việt liếc ông ấy một cái, Chưởng ấn lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.

Im lặng trong chốc lát, Bùi Việt ra lệnh ngắn gọn: “Các ngươi đừng đi theo trẫm, làm chút thủ thuật che mắt dẫn dắt người khác rời khỏi nơi này. Ngoài ra, Thái Thượng Hoàng hạ dược cho trẫm, ngươi đi tìm thuốc giải đến đây.” Dứt lời, hắn lững thững bước đi về phía trước.

Chưởng ấn Ti Lễ Giám vội vàng kêu lên một tiếng, đuổi theo hỏi: “Chủ tử, vậy thì ngài định đi đâu?”

Nghe vậy, Bùi Việt dừng chân, đứng bên bờ hồ đưa mắt nhìn chung quanh. Chung quanh đèn đuốc sáng ngời, vô số người đi qua đi lại, trong đó lầu Trích Tinh trên đảo giữa hồ là nhộn nhịp nhất. Lầu Trích Tinh là nơi tổ chức yến nhạc đêm nay, đông người cũng không có gì lạ, các cô nương có ý định vào cung chắc chắn không thể ngờ hắn sẽ đến đó. Bùi Việt làm theo cách trái ngược, chỉ vào tầng cao nhất của lầu Trích Tinh đối diện: “Khi nào tìm được thuốc giải thì đưa lên lầu các lầu Trích Tinh, trẫm chờ ngươi ở đó.”

Chưởng ấn Ti Lễ Giám nhìn theo tầm mắt của hắn: “Tuân chỉ.”

Chưởng ấn dẫn dắt các nội thị và thị vệ giải tán đến các nơi để yểm trợ cho Bùi Việt. Bùi Việt mượn bóng đêm nhảy lên một con thuyền nhỏ, thôi thúc nội lực nhanh chóng chạy đến đảo giữa hồ. Khoảng một chén trà sau, hắn đã yên lặng đến dưới lầu Trích Tinh, tìm một vị trí yên ắng rồi nhảy lên mái nhà.

Hắn dự đoán không sai, đám đông trong lầu Trích Tinh đã dần dần giải tán, chỉ có đại sảnh tầng một vẫn còn mấy vị thiếu gia ngồi đó ngắm cảnh, trên mái nhà tối om, chỉ có một chuỗi đèn cung đình lục giác được tô điểm trên lan can lầu các.

Ánh đèn leo lét chiếu sáng một vùng không gian tối tăm, Bùi Việt chầm chậm bước đến dưới mái hiên, sao sáng đầy trời, dưới khung trời mênh mông, một bóng dáng mảnh khảnh đứng bên cạnh lan can. Ánh mắt Bùi Việt khựng lại, đang định xoay người rời đi thì bỗng nghe thấy nàng kia phát ra một tiếng hít thở yếu ớt.

Bùi Việt chăm chú nhìn chỗ mà nàng kia đang ngồi, không khỏi nhíu mày.

Nữ tử này ngồi trên cột trụ của lan can, hai chân không có điểm tựa, bờ vai run rẩy, phát ra tiếng nức nở không ngừng. Tuy rằng bên ngoài vẫn còn đài ngắm trăng nhưng vẫn rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì chỉ cần một cơn gió mạnh thoáng qua cũng đủ để khiến nàng rơi xuống.

Cho nên, nàng đang có ý định quyên sinh sao?

Bùi Việt là Thiên tử, là chúa của muôn dân, tuyệt đối không thể để người khác gặp nạn ngay trước mắt hắn, huống chi hôm nay là tiệc ngắm hoa Hoàng gia, không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào.

Suy nghĩ một lát, Bùi Việt đã có chủ ý. Võ công của hắn rất cao, bước chân nhẹ nhàng không phát ra âm thanh, tranh thủ lúc nữ tử không đề phòng, hắn định bụng âm thầm đến gần nàng, cứu nàng khỏi chỗ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play