Một lát sau, bọn họ chạy về lại triền dốc ban nãy. Bùi Việt dừng lại, dìu Thư Quân xuống ngựa. Thư Quân vén tóc qua tai, lặng lẽ đứng dịch ra, cách hắn vài bước chân. Lúc này, con ngựa thần kia cũng đã chạy về, nó đi tới trước mặt Thư Quân, đôi mắt vô tội nhìn nàng như thể đang áy náy vì ban nãy lỡ phạm lỗi.
Thư Quân rất đỗi ngạc nhiên, chút dư âm sợ hãi trong lòng cũng tan biến theo. Con ngựa thần này không cao, Thư Quân với tay là chạm được tới trán của nó, vậy là nàng cứ thế vừa nhẹ nhàng xoa trán nó vừa cười nói: “Không sao đâu.”
Con ngựa kêu khẽ một tiếng, giọng điệu không giống như lúc nãy nữa mà dường như đang cố ra vẻ ngoan ngoãn, Thư Quân càng cảm thấy nó đáng yêu hơn, lập tức không còn thấy sợ ngựa nữa.
Bùi Việt đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng xem, giải thích với nàng: “Nó là một con ngựa cái con, bình thường hễ làm gì sai là lại thích làm nũng.”
Không biết lời này của Bùi Việt là vô tình hay cố ý, Thư Quân nghe vậy tai bất giác nóng ran.
Bùi Việt liếc nhìn vành tai đỏ bừng của nàng: “Nếu như lần sau còn gặp phải chuyện này nữa thì tuyệt đối không được buông dây cương ra, nhớ phải cúi người về phía trước để triệt tiêu lực hất, chỉ cần chờ một lát là nó sẽ chở nàng chạy tiếp thôi.”
Thư Quân lúng túng gật đầu: “Thần nữ rõ rồi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT