Ác Mộng Ngày Tôi Đi Học

Chương 3 : Cậu ấy không giống họ.


1 tháng

trướctiếp

"Cậu nói cái gì? Tiểu An thật sự tớ không cản nổi cậu đấy!" - Thiết Vi nghe An Thư thuật lại chuyện ban trưa, chỉ vỗ vai cô lắc đầu ngao ngán. Thôi rồi, coi như chuyến này đi tong.

Ai mà chẳng hay, Hứa Hi Long, tên nhà giàu phách láo, là con một của tập đoàn xế hộp Hứa Gia. Tương lai học xong đại học sẽ đứng lên lãnh đạo công ty. Nhờ cái danh ấy, mà cậu ta càng ngày chẳng coi giáo viên ra trò trống gì, đánh nhau, trốn học, nhưng chẳng hiểu thể nào lại học rất giỏi, năm nào cũng dẫn đầu lớp chuyên toán.

An Thư cười khẩy, đắc ý bĩu môi -

“Thì sao, tớ ghét nhất là mấy thằng nhóc lếu láo như thế đấy, cơ mà còn Lâm Trác lớp 2, cậu nghe qua chưa?”

“Lâm Trác sao? Cậu đã gặp cậu ta à?”

"Ừm, lại là một tên điên thực thụ." - An Thư lẩm bẩm chỉ nhớ lại lúc bị đôi chân chết tiệt đó gác lên bàn học.

"Nam thần bể bơi. Cậu ta là bạn thân của Hứa Hi Long, nổi tiếng ở trường chúng ta với cái mã siêu đẹp trai và khả năng bơi lội đáng gờm. Bù lại là một tên đứng nhìn Hứa Hi Long ra tay bắt nạt người khác." - Thiết Vi đã quá quen thuộc với ba người này ở trường liên cấp thôn Phù Hoa.

"À hình như còn một người. Tiêu Khiết, cậu ta đang du học ở Canada thì phải. Thành tích học tập rất xuất sắc, haiz mà lại còn đẹp trai." - Vừa nói, Thiết Vi vừa đưa ánh mắt ngưỡng mộ chống cầm mà suy nghĩ về Tiêu Khiết.

“Tiêu Khiết sao...?”

Tiết học cuối cùng của ngày cũng đã đến, tên Hứa Hi Long đáng ghét cũng đang ngồi cạnh cô. Dĩ An Thư vẫn để tâm trí đắm mình vào phong cảnh khu sân trường chiều nay, là chỗ ngồi bên cửa sổ ở cuối lớp. Hương vị mùa hè đã đi xa lặng lẽ chuyển giao lại chút lá thu lấc xấc trở gió trên cành bàng. Hít vào một hơi lành lạnh lấp đầy lá phổi, cảm nhận từng thớ cơ bắp trên người đang được thư giãn qua ngày dài. Tiết học Tiếng Anh rôm rả do cô Trương đảm nhận đang diễn ra.

“Cả lớp đứng. Chào cô Trương.”

“Ngồi đi các em, tiết học đầu tiên của năm, ai không sách vở đến phòng giáo viên cho tôi.”

Quái lạ, cô Trương thật sự là một bà phù thủy chính hiệu, kể cả ngày đầu tiên cũng không thể khoan dung một chút hay sao?

An Thư dùng một tay mò mẫm vào trong ngăn bàn của mình, rồi sau đó lật lấy lật để từng quyển sách, cuốn vở ghi mà chẳng tìm thấy bóng dáng vở ghi và sách Tiếng Anh của cô. "Chết tiệt, mình để ở đâu rồi ta?" - Không ngừng lẩm bẩm tự trách bản thân vô ý thức.

“Bạn học dưới kia, tìm gì đấy? Đến phòng giáo viên ngay cho tôi!”

“Thưa cô có ai lấy trộm của em rồi ạ!”

Cả đám học sinh cười phá lên một hồi lâu, làm cho đầu óc An Thư nóng bừng lên vì xấu hổ. Có ai mà đi lấy trộm vở ghi Tiếng Anh chứ? Thôi rồi lượm ơi, kì này phải chịu phạt gì đây nhỉ?

“Thưa thầy Lý, em thật sự không có quên mang theo mà, rõ ràng em vẫn thấy nó lúc trưa nay.”

“Thầy cũng không biết phải phạt em thế nào, chuyện nảy quả là không đáng trách lắm, thôi thì để cô Trương vừa lòng, em chịu khó quỳ trước hành lang nhé...”

Dĩ An Thư mang bộ mặt ngao ngán, lầm lì bước ra khỏi cửa phòng rồi quỳ xuống hai tay nắm lại thành đấm đưa lên đầu. Vừa hay được 30 phút rồi tan học, bọn Long, Trác đi ngang dừng lại trêu ghẹo. Hứa Hi Long ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Dĩ An Thư.

“Nhóc này ngày đầu lại gây chuyện sao?”

"Liên quan gì đến cậu?" - Cô chỉ nói một câu rồi quay đi hướng khác, chẳng chấp người như cậu ta.

Lâm Trác đã quá quen thuộc với chiêu trò trêu ghẹo của A Long. Chỉ khoanh tay đứng dựa vào cửa xem trò hay sắp diễn ra.

“Ây ây từ từ vở ghi Tiếng Anh của cậu đây này Cá Nóc xấu xí, bắt lấy này A Long.”

//Bộp//

"Muốn lấy chứ gì? Đến đây ~" - Hứa Hi Long giở cái giọng khiêu khích của cậu ta, mắt thì vẫn trừng rõ vào An Thư, miệng không ngừng nhếch cười trêu chọc.

"Cậu... Hoá ra tên trộm là cậu, đồ điên mau trả lại đây!" - Dĩ An Thư chồm người lên đưa tay chộp lấy quyển vở ghi và sách Tiếng Anh. Cô cứ chộp thì cậu ta lại rụt tay lại, rõ ràng là không muốn trả cho cô.

Cậu ta đứng lên, phủi quần áo đồng phục, trực tiếp dứt khoát vứt vở ghi và sách của An Thư vào chậu nước lau nhà bẩn. Đập tay với Lâm Trác rồi quay người đi về với cái bóng lưng lạnh lùng.

"Cái quái gì vậy? Cậu đứng lại cho tôi, đồ điên khùng, tưởng mình là ai vậy?" - Dĩ An Thư cũng chẳng nhịn nổi một giây nào mà hét lên từ phía sau hai tên đang đi về phía cổng. Cô tiện tay gỡ đôi giày thể thao từ chân ra, nhắm thật chuẩn rồi ném thẳng vào đầu Hứa Hi Long.

//BỘP!!//

Rõ đau, cậu ta tay vịn vào vết thương ở đầu, quay lại nhìn, định xông đến thì bị bọn Lâm Trác cùng với mấy bạn học kéo đến sân bóng rổ luyện tập, chẳng kịp giải quyết ân oán. “Con nhỏ điên, sao mình lại phải chịu thua nó, chết tiệt!”

Lâm Trác ngạc nhiên vô cùng, trước đây chưa có ai dám chọc giận đến bạn thân cậu ta như vậy. Bỗng dưng thấy An Thư rất cả gan.

Thiết Vi cuối cùng cũng học xong, vừa ra khỏi cửa. Từ đâu cô nhìn thấy một cậu bạn cao ráo đẹp trai đang giúp Dĩ An Thư. Là Tiêu Khiết, sao cậu ta lại ở đây nhỉ?

“Bạn học, cậu có làm sao không? Sao lại chân mang giày chân không thế?”

An Thư đứng hình hồi lâu vì nhìn thấy Tiêu Khiết quá đẹp trai. Bạn học này cô thực chưa nhìn thấy bao giờ.

“Tôi... tôi... ais sao lại đạp trúng mảnh chai lúc này chứ?”

Tiêu Khiết trực tiếp đá mảnh chai đi, bế An Thư lên. " Kh-Khoan đã cậu làm gì  đấy? " Tiêu Khiết đưa cô đến bồn nước, mở vòi rửa vết thương cho cô. " Xin lỗi vì làm cậu bất ngờ. " - Vừa nói vừa mở băng cá nhân ra dán vào vết thương cho An Thư.

"Tiêu Khiết." - Cậu ta cười một cái lại khiến tim An Thư dừng đi vài hồi.

"S-sao cơ?" - Hoàng hồn lại lựa chọn bừa một câu hỏi qua loa.

“Tên của tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp