Bàng Xu vốn không phải là một tên cướp mà là một kiếm khách giang hồ, tổ tiên còn từng sáng lập một môn phái, nhưng sau này bị suy tàn.

Tên thật của Bàng Xu không phải là Bàng Xu, mà là Bàng Nhân, nhũ danh là Nhân Nhân, hơi giống tên của nữ giới.

Chỉ vì hắn sinh non, lại sinh đúng vào ngày 15 tháng 7, sức khỏe yếu ớt, tính mạng khó giữ, một đạo sĩ xin tiền đã đặt cho hắn tên "Nhân".

Nghe cũng kỳ lạ, kể từ khi hắn có tên "Bàng Nhân", sức khỏe bắt đầu cải thiện, trở nên mạnh mẽ và ngày càng cao lớn.

Cha mẹ của Bàng Xu từng là những nhân vật lừng lẫy trong giang hồ. Chỉ vì cuốn kiếm phổ truyền đời mà bị kẻ xấu hãm hại, cả nhà bị thảm sát. Năm đó Bàng Xu mới 12 tuổi.

Bàng Xu trốn trong một ngôi làng hẻo lánh suốt 10 năm, 10 năm sau hắn đã giết hết kẻ thù, trừ người già và trẻ nhỏ, tất cả đều bị tiêu diệt, giống như cách mà Bàng gia bị sát hại.

Sau khi trả thù xong, Bàng Xu, người từng làm giang hồ náo động, đã rũ bỏ mọi thứ.

Không muốn lưu lại giang hồ để tranh đấu, Bàng Xu đến huyện Thanh Quận, lúc đó bọn thổ phỉ ở núi Sào Tử đang nổi loạn, nên hắn một mình lên núi tiêu diệt bọn cướp.

Bàng Xu tiêu diệt tên trại chủ cũ của Bách Mục Trại, thấy rằng núi non tươi đẹp, phong cảnh hữu tình, rất thích hợp để nghỉ dưỡng, nên quyết định ở lại và trở thành thổ phỉ.

Bàng Xu, hiện là trại chủ, đã ở lại trại được 5 năm. Cách đây 5 năm, huyện Thanh Quận không hề yên bình như bây giờ.

Lúc đó có hai núi một trại thổ phỉ bé, bốn núi một trại thổ phỉ lớn, loạn lạc như quần ma loạn vũ.

Tính cách của Bàng Xu kiêu ngạo và ngỗ ngược, không nộp lễ cũng không bái các đầu núi, vì không tuân thủ "quy tắc" mà đắc tội với nhiều phe phái, kết quả là bị các băng thổ phỉ liên kết lại xử lý.

Nhưng Bàng Xu đâu phải con cừu non? Bất cứ trại cướp nào đến tìm hắn gây sự đều bị hạ gục nhanh chóng, sau đó những trại cướp còn lại đều bị xử lý đến nỗi không còn dám manh động, rụt rè co đuôi lại.

Trại cướp mà Bàng Xu xây dựng không nhiều người, nhưng tất cả đều là "hàng xịn", kiểu mà một người có thể hạ gục mười người.

Bọn họ gồm có binh sĩ giải ngũ trở về quê, tội phạm bị triều đình truy nã, và những kẻ giang hồ sa cơ.

Đối diện với nhóm "quái vật" này, có lẽ chỉ có "khủng long bạo chúa" Bàng Xu mới đủ khả năng lãnh đạo.

Trong phòng ngủ, Bạch Kỳ đang thay hôn phụ trong gian trong, Bàng Xu thì đang nhiệt tình kể về "quá khứ huy hoàng" của mình.

Để làm Bạch Kỳ vui, hắn  còn kể ra cả nhũ danh "Nhân Nhân", một phần của quá khứ xấu hổ. Và... đương nhiên Bạch Kỳ cũng cười như hắn mong muốn.

Nhưng Bàng Xu không biết, Bạch Kỳ cười vì nhớ lại tên nghệ danh của Chu Phi Dẫn kiếp trước khi hát kịch là - "Lê Hoa".

Bạch Kỳ bước ra từ phòng trong, mặc một bộ hôn phục rực rỡ như lửa, mái tóc đen tự nhiên rủ xuống sau vai, mặt mày xinh đẹp, trông như một tinh linh khiến mọi vật xung quanh dường như mất đi vẻ rực rỡ.

Bàng Xu đang huyên náo đột ngột im lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm Bạch Kỳ đến đờ người.

Bạch Kỳ vuốt nhẹ tóc dài cố tình quét lên mặt Bàng Xu, rồi tự mình lẩm bẩm, "Vừa rồi bị viên kim châu trên áo cứa vào."

Nghe vậy, Bàng Xu vội vàng bật dậy ôm chầm lấy người, "Bị cứa vào đâu rồi?"

"Đây này." Bạch Kỳ kéo cổ áo lộ ra nửa bên cổ, trắng trẻo, sạch sẽ, chẳng có gì cả.

Bàng Xu nhìn chăm chú một hồi lâu, rồi nghiêm túc nói, "Có chút đỏ, đau không?"

"... " Hắc Thất suýt nghẹn củ cà rốt trong miệng.

Một người diễn kịch giỏi, một người có mắt như mù, đúng là nồi nào úp vung nấy!

"Xu ca." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Trương Văn Quan, "Các trại chủ đều đã đến."

"Để họ đợi." Bàng Xu trả lời không chút khách khí.

Bạch Kỳ ngồi trước gương búi tóc, Bàng Xu ngồi bên cạnh không dám quấy rầy. Sau vài lần bị dạy dỗ, hắn đã có nhận thức sâu sắc về tính tình thất thường của người nào đó.

Nếu để Hắc Thất nói, thì đó là "bảo vệ bản thân, tránh xa bệnh thần kinh."

Một đại hán "dữ dằn hung ác" như Bàng Xu lúc này ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế nhỏ, Bạch Kỳ nhìn thấy mà không khỏi cảm thấy thú vị.

Cửa phòng từ bên trong mở ra, trong ánh nhìn kinh ngạc của đám thổ phỉ, Bàng Xu ngẩng cao đầu bước ra, vui mừng dẫn theo Bạch Kỳ rời khỏi.

Trương Văn Quan đi theo sau, sắc mặt trầm tĩnh, không nói lời nào.

Trại chủ Bách Mục Trại cưới vợ, các trại xung quanh đều đến chúc mừng, một là không dám đắc tội với Bàng Xu, hai là muốn xem thử "phu nhân" của Bàng Xu trông như thế nào.

Khi Bàng Xu và Bạch Kỳ bước vào đại sảnh, đám cướp ở các trại đều sáng mắt lên.

Ấn tượng đầu tiên: "Đẹp như tiên nữ."

Nhưng một lát sau...

Khăn voan đâu? Váy đâu? Cài tóc phượng đâu?... Ngực đâu?

Cuối cùng, đám thổ phỉ mới chợt tỉnh ngộ, "Mẹ ơi, là đàn ông!"

Ngay lập tức, biểu cảm của cả lu đủ mọi màu sắc, đen, trắng, xanh, cái gì cũng có.

Bàng Xu cưới một người đàn ông!? Thật là... kích thích!

Sau khi kính trời đất và bài vị tổ tiên của Bàng Xu, rồi cùng nhau bái lạy, danh phận của hai người coi như đã định.

Bàng Xu cười lớn, mạnh mẽ ôm lấy Bạch Kỳ và hôn mạnh lên mặt y.

"Từ hôm nay, Ngọc Hoàn chính là phu của ta, ai dám chèn ép em ấy, ta sẽ để hắn tự mình cảm nhận kích thước của quan tài lớn thế nào."

Bạch Kỳ giơ tay áo lên, thản nhiên lau mặt, Bàng Xu thấy vậy càng cười lớn hơn. Khi hôn lên lần nữa, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tát một cái vào mặt.

Hắc Thất "... " Thật là tự ngược.

Mặc dù Bàng Xu sợ "đêm dài lắm mộng" nên hôn lễ tổ chức có chút vội vã, nhưng mọi thứ cần có đều không thiếu, và đương nhiên mọi thứ đều là đồ tốt nhất.

Hôm nay đến đây toàn là thổ phỉ từ các trại xung quanh, nói chuyện đều bằng cách la lớn, chào hỏi thì vung nắm đấm, hiện trường hoàn toàn là một nồi lẩu thổ phỉ.

Bàng Xu dẫn Bạch Kỳ đi giữa các bàn tiệc, bất kỳ ai đến kính rượu đều bị hắn chặn lại, mà hắn thì đã bị chuốc đến có vài phần say, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

Nhìn Bàng Xu giống như khoe khoang bảo bối của mình với mọi người, Bạch Kỳ không khỏi bật cười, thật là một tên ngốc trẻ con.

"Ngươi là thư sinh?"

Bạch Kỳ nghe tiếng nhìn qua, thấy một thanh niên thanh tú mặc áo xanh.

"Trương Văn Quan, thổ phỉ thư sinh duy nhất trong trại Bách Mục." Hắc Thất thu được tình báo được thực không tồi.

Bạch Kỳ nhìn ra hắn trong mắt địch ý, khóe môi ngậm cười đáp, "Đúng vậy."

"Xu ca là người vũ phu nhưng ngươi không phải vậy. Hắn hồ đồ xằng bậy thì thôi, tại sao ngươi lại hồ đồ theo hắn như thế?"

"Hai người đàn ông thành thân với nhau, thực sự là kinh hãi thế tục, trái với luân thường đạo lý, người đời khó mà chấp nhận. Ngươi... ngươi từ nhỏ đã biết chữ, đọc sách, làm sao có thể đối diện với cha mẹ và ân sư của mình?"

Nghe hắn ta lên giọng đạo đức dạy dỗ, Bạch Kỳ mới từ từ đáp lại: "Ngươi là một nho sinh nhưng lại tự nguyện sa ngã làm thổ phỉ, cha mẹ và ân sư của ngươi chẳng lẽ không thấy xấu hổ chết đi à?"

Trương Văn Quan: "..."

Hắc Thất: "..." KO!

Bạch Kỳ thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Văn Quan: "Huống chi cha mẹ ta đã mất từ lâu, chẳng bằng ngươi đi xuống cửu tuyền mà kể cho họ nghe?"

"Ngươi..."

"Ăn no rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, lo mà làm tốt việc làm thổ phỉ của mình đi."

Bạch Kỳ khiến Trương Văn Quan tức đến không còn lời nào để nói, Bàng Xu uống nửa bầu rượu, lảo đảo bước lại, ôm chầm lấy Bạch Kỳ.

"Các người đang nói chuyện gì thế?"

Bạch Kỳ liếc nhìn khuôn mặt Trương Văn Quan đầy sự xấu hổ và phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn: "Hắn ghen tị với vẻ đẹp của ta."

"Haha!" Bàng Xu bật cười, vùi mặt vào vai Bạch Kỳ, thân mật cọ cọ: "Ngọc Hoàn của ta là đẹp nhất."

"Hèn hạ!" Hắc Thất buông lời châm biếm.

"Chỉ với chút bản lĩnh đó, ở Đại Lục Diệu Hoang cũng không sống nổi hai ngày."

Đại Lục Diệu Hoang là Tu Chân giới, từ việc Bạch Kỳ sống lỗi như vậy mà vẫn tồn tại được đến bây giờ, đủ để thấy ở đó chỉ có sức mạnh mới là quan trọng.

Tối đến, Bạch Kỳ "hiền lành" kéo Bàng Xu đang say khướt về phòng, sau khi cửa đóng lại, y buông tay, thô bạo ném "kẻ say rượu" nào đó xuống đất.

"Ui!" Đầu Bàng Xu va vào chân bàn, hắn rít lên một tiếng đau đớn.

Bạch Kỳ ngồi vắt chân lên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bàng Xu: "Không giả vờ nữa à?"

Lúc trở về, cả người Bàng Xu dựa vào Bạch Kỳ, nhưng lại sợ làm Bạch Kỳ mệt nên cố gắng kiểm soát trọng lượng của mình, một người thật sự say thì làm sao còn trí óc để nghĩ đến mấy chuyện đó?

Bàng Xu vẻ mặt đầy khổ sở ngồi dậy, hắn cố tình giả vờ say để chiếm chút tiện nghi. Thế mà Bạch Kỳ chả phối hợp chút gì.

Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào Bàng Xu một lúc lâu, rồi đột nhiên thở dài, "Nếu sớm gặp được ngươi thì tốt biết bao."

"Á?" Bàng Xu ngẩn ra, không hiểu ý của Bạch Kỳ.

"Khi ta làm thầy giáo ở huyện Thanh Quận, mỗi ngày trên đường về đều có một tên biến thái bám theo, thật sự rất đáng sợ ấy~"

Hắc Thất: "..." Cha ơi, da gà sắp nổi lên rồi.

"..." Bàng Xu.

"Còn lén trèo lên tường nhà ta để xem ta tắm." Bạch Kỳ tố cáo.

"Ưm..." Có chút xấu hổ.

"Có lẽ, hắn chỉ... chỉ ngưỡng mộ em thôi?"

"Người ngưỡng mộ ta nhiều lắm, chẳng lẽ ta phải dung túng cho tất cả những kẻ lén nhìn ta tắm?" Bạch Kỳ liếc nhìn hắn hỏi.

"Ai dám!?" Bàng Xu tức giận đập bàn, "Ta sẽ chặt hắn ra làm thịt cho chó hoang ăn!"

Bạch Kỳ trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng biểu hiện vẫn rất hòa nhã, "Ngày hôm đó, hắn mang đến cho ta một gói bánh táo, hương vị cũng không tồi."

"Không phải bánh táo, mà là bánh hạt dẻ..." Bàng Xu thốt ra, rồi đứng khựng lại.

"!!!" Hắc Thất.

"Hắn chính là tên biến thái cuồng si đó!" Hắc Thất kêu lên.

Bạch Kỳ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, "Bánh hạt dẻ."

Bàng Xu nuốt nước bọt, bao nhiêu lời dối trá xoay quanh trong đầu, cuối cùng hắn buông xuôi, cúi đầu tỏ vẻ đầu hàng.

"Được rồi, ta thừa nhận, tên hỗn đản đó chính là ta."

"Chặt hắn ra cho chó hoang ăn?" Bạch Kỳ hỏi.

"..." Tự rước họa vào thân.

Trong tưởng tượng của Bàng Xu, đêm động phòng hoa chúc phải là một đêm bong bóng màu hồng nổ tanh tách khiến đầu óc hắn choáng váng. Ai ngờ đêm động phòng lại biến thành một buổi thấm vấn như này đâu chứ.

Nghe xong sự thú nhận của Bàng Xu, Bạch Kỳ tỏ vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra ngươi đã để ý đến ta từ lúc đó?"

Thấy Bạch Kỳ không tỏ ra tức giận, Bàng Xu từ từ tiến lại gần và nắm tay y, "Ngọc Hoàn, đêm nay là đêm động phòng của chúng ta."

Bạch Kỳ cúi mắt, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn làm trái tim Bàng Xu cảm thấy lạnh lẽo.

Bàng Xu thất vọng thu tay lại, cúi đầu ủ rũ bước ra ngoài, "Ta sẽ ngủ ngoài sàn."

Khi Bàng Xu sắp đến cửa, Bạch Kỳ đột nhiên lên tiếng, "Cởi đồ ra."

"??" Bàng Xu quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bạch Kỳ.

Nhìn nhau một lúc lâu, Bàng Xu ngay lập tức chạy vội tới chỗ Bạch Kỳ, đưa tay kéo áo y. Bạch Kỳ nhíu mày, một chân đá vào hắn.

"Cởi đồ của ngươi ra!"

Tuy bịđá nhưng Bàng Xu không tức giận mà vui vẻ đáp, "Được thôi!"

Cởi cái gì trước không quan trọng.

Một lớp lại một lớp, khi lớp áo cuối cùng được cởi ra, như Bạch Kỳ đã đoán, ở phía bên trái hông của Bàng Xu có một chữ "Kỳ".

"!!!" Hắc Thất.

Hắc Thất vừa rồi còn liên tục chỉ trích Bạch Kỳ không đáng tin, bây giờ lại ngơ ngác không chuyện gì đang xảy ra?

Bàng Xu... Bàng Xu là — Chu Phi Dận??

Một người điềm đạm, nội liễm, trí tuệ.

Một người kiêu ngạo, thô lỗ, bạo lực.

Hai người là một sao!? Đùa à!?

Bạch Kỳ đặt tay lên chữ "Kỳ" ở hông trái của Bàng Xu, "Đây là gì?"

"Vết bớt, từ nhỏ đã có rồi."

Bàng Xu vừa trả lời đã không thể kiềm chế được, vồ lấy Bạch Kỳ và đè xuống giường.

Lần này Bạch Kỳ không từ chối.

"Tiểu Thất, ngủ đi!"

"......Ò." Nhóc thỏ Tiểu Thất vẫn còn đang hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play