Buổi đấu giá của Bách Trân Các là sự kiện lớn hàng năm ở thành phố C. Người ta thường nói: "Mười món cổ vật thì tám món xuất phát từ Bách Trân", ám chỉ sự nổi tiếng và uy tín của Bách Trân Các ở thành phố C.
Vào ngày đấu giá, các cổ vật được mang ra ngoài kho từ sớm, một thanh niên đứng ở cửa đang cẩn thận kiểm tra lại danh sách để tránh bất kỳ sai sót nào.
Phàm là người có thể bước vào bên trong Bách Trân Các, kể cả ngồi trong khu phòng VIP hay ngồi khu ghế thường bên ngoài cũng đều là người máu mặt. Cho dù chỉ là những vị khách ở khu vực ghế thường thì ngoài kia cũng là kẻ oai hùng một phương.
Ở hậu trường, ông chủ Bách Trân Các - Trình Tây, đang nhắc nhở nhân viên về quy trình và các lưu ý cần thiết, liên tục nhấn mạnh rằng không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Trình Tây không phải mắc chứng sợ hội trường gì, chỉ là vì năm nay có nhiều nhân viên mới, bọn họ không có kinh nghiệm như những người cũ. Hắn lo rằng ai đó sẽ phạm sai lầm và làm mất uy tín của Bách Trân Các.
"Ông chủ." Một thanh niên vội vã từ cửa hậu trường chạy vào, ghé vào tai Trình Tây thì thầm, "Chu tiên sinh đã đến."
Sắc mặt Trình Tây lập tức thay đổi không còn vẻ nghiêm nghị, hắn vội vã rời đi mặc kệ đám nhân viên đang làm việc.
"Có vẻ là một nhân vật quan trọng." Hắc Thất đang xem náo nhiệt nói thầm.
Bạch Kỳ nhìn ngắm những cổ vật xung quanh mình, mỉm cười, "Mi nghĩ bản thượng thần trị giá bao nhiêu tiền?"
Hắc Thất "......" Nếu nó bảo ít thì chắc chắn sẽ bị đập vỡ, nhưng nếu tí nữa giá đấu không cao..... cảm giác sẽ là một cảnh tượng đáng sợ đây.
Trình Tây vội vàng chạy lên tầng ba, đứng trước một phòng có Ngũ kim tiền cổ, chỉnh lại quần áo và lau mồ hôi rồi gõ cửa. Cửa phòng từ bên trong mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, Trình Tây thấy ông liền lùi lại hai bước, kính cẩn chào, "Chú Khâu."
"Tiên sinh không muốn gặp ai." Khâu Lễ Hải lạnh lùng nói.
"Không biết ngài Chu đã vừa ý món nào ạ?" Trình Tây thử hỏi.
"Nếu tiên sinh thích thì sẽ trả giá, tất cả cứ theo quy trình mà làm." Khâu Lễ Hải nói.
"Vâng." Trình Tây dù thất vọng vì không gặp được Chu Phi Dận nhưng anh không dám đòi hỏi, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Ở cuối hẻm Tứ La có một con hẻm đá rộng năm thước, cuối hẻm có một ngôi nhà cổ trăm năm tuổi, là nơi ở của một người đàn ông tên Chu Phi Dận. Người ngoài đều tôn trọng gọi là Chu tiên sinh.
Những người sống trong hẻm Tứ La đều là đại gia, nhưng Chu Phi Dận lại là thanh gươm treo trên đầu họ. Dù có ngông cuồng đến đâu, mỗi khi gặp anh đều rụt rè như chuột gặp mèo.
"Nhìn kìa, phòng Ngũ kim tiền cổ mở rồi."
"Có phải vị ở hẻm Tứ La đã đến?"
"Ngài Chu không bao giờ rời khỏi hẻm Tứ La trừ khi có việc lớn. Xem ra tối nay sẽ có bảo vật."
.............
Mọi người trong hội trường bắt đầu xì xào bàn tán khi thấy phòng ở tầng ba bỗng sáng đèn sau bao năm.
Trình Tây nhìn lên tấm bình phong ở trên lầu, hít một hơi sâu rồi bước lên sân khấu chính. Khi Trình Tây bắt đầu nói, những tiếng xì xào trong khán phòng dần lắng xuống, chỉ là thi thoảng vẫn có người liếc mắt nhìn lên tầng ba.
Trong phòng ở tầng ba, một người đàn ông mặc áo một bộ đường trang màu đen ngồi trên xe lăn đang pha trà, một loạt động tác nước chảy mây trôi nhìn rất thích ý.
Sau khi Trình Tây kết thúc lời mở đầu, vật phẩm đầu tiên đã được đưa lên sân khấu. Chu Phi Dận vẫn ngồi nghiêm trang, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào tách trà không hề có chút phản ứng.
Ở hậu trường, từng món cổ vật được đưa lên sân khấu. Bạch Kỳ nghe giá đấu bên ngoài rồi tự đánh giá mình. Bạch thượng thần cảm thấy rất thú vị với lần đầu tiên trong đời bị "bán".
Hắc Thất thầm chửi, "Nếu ai đó may mắn "vô cùng may mắn mua" được tổ tông này về nhà, chắc chắn là kiếp trước đã tạo không ít nghiệp."
Khi món đồ thứ chín được bán, Bạch Kỳ nghe thấy tiếng giới thiệu "Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan Kính" vang lên bên ngoài lập tức nâng cao tinh thần
Chiếc gương đồng được đưa lên sân khấu, người chủ trì tiếp tục giới thiệu, "Đây là chiếc gương này có niên đại từ 2500 năm trước, từ thời Chu Quốc, chỉ có hoàng tộc mới có quyền sử dụng."
Chu Phi Dận ở tầng ba bỗng khựng người. Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua bình phòng nhìn vào chiếc gương đồng trên sân khấu.
.........
"Mùi đất nồng đến mức không thể che giấu bằng hương liệu, có lẽ mới được khai quật không đầy một tháng."
"Là đồ tốt, chỉ là vừa mới lôi ra khỏi mộ nên nặng khí âm, dễ gây họa."
"Bề mặt và thân gương được bảo quản tốt, ngôi mộ khai quật có lẽ không quá một nghìn năm, thời gian không dài."
.......
Phía dưới bàn tán sôi nổi, ai ai cũng có đôi mắt tinh tường, chỉ vài câu đã đoán ra xuất xứ của chiếc gương.
"Những người này thật thú vị." Bạch Kỳ nghe mà rất thích thú.
"2000 vạn!" Phòng Tam kim tiền ở tầng hai của Đỗ gia hét giá.
"2200 vạn!" Lữ gia ở phòng đối diện cũng tăng giá.
"Haiz, hai nhà Lữ và Đỗ lại đối đầu rồi." Có người hả hê hóng chuyện.
"Nghe nói tiểu thư Đỗ gia từ hôn công tử Lữ gia."
"Đúng là lại có chuyện vui để xem rồi!"
........
Hai nhà Đỗ và Lữ liên tục đấu đá nhau, mỗi lần Đỗ gia đưa giá thì Lữ gia lại tăng thêm 200 vạn, ác ý rõ đến mức Đỗ gia chỉ muốn xé nát bọn họ.
Khi giá đấu đến 7000 vạn, đại diện Đỗ gia bắt đầu do dự. Nhưng chiếc gương đồng này là đồ vật của tổ tiên họ, nếu để Lữ gia mua được thì thật là nhục nhã.
Trong phòng Lữ gia, cậu tư Lữ Hách Minh, người bị hủy hôn mặt đầy vẻ đắc ý, "Nhà ông đây không thiếu nhất là tiền, không phục thì đến đây, đồ tiện nhân Đỗ!"
.........
"100 triệu." Chu Phi Dậntrên tầng ba bình thản gọi giá.
"!!!" Cả hội trường ồ lên, không phải vì giá cả mà là vì Chu Phi Dận đã đích thân ra giá, hơn nữa lại là TỰ! MÌNH! HÔ!
Trong mắt mọi người, Chu Phi Dận sống gần như cách biệt với thế giới, dù có việc cũng đều do Khâu Lễ Hải xử lý, bản thân anh hiếm khi xuất hiện.
Vốn dĩ mọi người còn đang hóng hớt xem kịch hay, trong nháy mắt nâng cao tinh thần, ai nấy cũng đều sáng hết cả mắt nhìn chằm chằm vào gương đồng trên sân khấu. Thứ lỗi cho đôi mắt kém cỏi của bọn họ, rốt cuộc thì đây là bảo bối gì vậy?
Từ khi Chu Phi Dận ra giá không còn ai dám lên tiếng nữa. So tài chính với Chu Phi Dận? Chưa ai đủ khả năng, biết chắc không thể đấu lại nên họ cũng không dại gì mà đắc tội với anh.
"Cậu tư, có ra giá nữa không ạ?" Ngoài miệng tuỳ tùng thì nói vậy nhưng thâm tâm rất sợ Lữ Hạo Minh thật sự dám đấu với Chu Phi Dận.
"Không đấu tiếp nữa." Lữ Hạo Minh tuy là công tử ăn chơi nhưng không ngu, "Chỉ cần không phải Đỗ gia thì ai mua cũng được."
Họ Đỗ càng khó chịu thì cậu ta càng vui, huống chi người đối diện là Chu Phi Dận, ông nội cậu ta gặp còn phải kính trọng gọi một tiếng "Chu tiên sinh".
Khi Chu Phi Dận ra giá, sắc mặt mấy người Đỗ gia đen như mực, trong lòng như nuốt phải cục shit, mấy lần muốn mở miệng nhưng không dám.
Sau khi mua chiếc gương đồng, Chu Phi Dận không ở lại lâu, dặn Khâu Lễ Hải mang gương về rồi rời đi.
Nhìn thấy đèn phòng trên tầng ba tắt, mọi người trong hội trường đều ngạc nhiên. Chu tiên sinh ra khỏi hẻm Tứ La chỉ để mua chiếc gương đồng? Chiếc gương này có bí mật gì?
Lời đồn thổi thường lan truyền càng lúc càng vô lý, sau này chiếc gương ấy bị thêu dệt thành chứa bản đồ kho báu hoàng gia.
Thực ra mọi người đều tưởng tượng quá nhiều. Chu Phi Dận đến Bách Trân Các mua chiếc Phượng Tôn Cửu Bảo Lưu Quan Kính chỉ là một sự tình cờ.
Hôm nay, Chu Phi Dận ra ngoài để tế bái một cố nhân, trên đường về bất chợt muốn ghé qua Bách Trân Các, nhìn thấy chiếc gương đồng và cảm thấy có duyên nên mới mua.
Đó là lý do Chu Phi Dận tự giải thích cho mình, nhưng có thật chỉ là một "ý muốn bất chợt" hay không thì chính anh cũng không rõ.
Trên xe về hẻm Tứ La, chiếc gương đồng bị niêm phong khiến Bạch Kỳ không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể đoán mình đang ở trên xe qua âm thanh.
"Bản thượng thần chỉ đáng giá 100 triệu?" Bạch Kỳ liếc nhìn Hắc Thất lạnh lùng hỏi.
Hắc Thất "..." 100 triệu mà vẫn không hài lòng? Anhmuốn lên trời sao!?
"Bạch thượng thần anh là vô giá, là do chiếc gương đồng kéo thấp giá trị của anh rồi." Đối mặt với Bạch Kỳ thất thường, Hắc Thất đã có cách đối phó riêng.
"Giả tạo."
Hắc Thất "..."
"Nhưng bản thượng thần thích."
Hắc Thất "..." Nếu không phải đánh không lại, tôi đã xông lên cào nát mặt anh rồi!
Xe đi vào hẻm Tứ La và dừng lại ở ngôi nhà cổ. Khi Chu Phi Dận vào vườn, một cô bé khoảng 14, 15 tuổi nhanh chóng chạy ra thay Khâu Lễ Hải đẩy xe lăn.
"Bạch Nhã, tiên sinh chưa dùng cơm ở ngoài, lát nữa con đi nấu chút đồ ăn đi." Khâu Lễ Hải nói.
Bạch Nhã nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, sau khi đẩy Chu Phi Dận vào vườn liền chạy đi chuẩn bị.
Nhà họ Chu từng là một rạp hát, mặc dù đã được cải tạo vài lần nhưng đại sảnh vẫn giữ lại, trong ngôi nhà cổ có trồng rất nhiều cây hoa hòe, đang vào mùa hoa nở, rất tươi đẹp.
"Đặt chiếc gương trong phòng ta rồi ra ngoài đi." Chu Phi Dận nói.
Giọng của Chu Phi Dận rất hay, trầm ấm và từ tính, tựa như âm sắc của một cây sáo, dùng ngôn ngữ mạng để miêu tả là "nghe mà chân muốn mềm nhũn".
"Vâng."
Khâu Lễ Hải đóng cửa rời đi, Chu Phi Dận điều khiển xe lăn đến bên bàn, nhìn chiếc gương đồng một lúc rồi mở giấy gói.
Ánh sáng tràn vào, Bạch Kỳ nhìn thấy ngay một gương mặt gần kề, Hắc Thất sợ hãi hét lên "Má ơi".
Chu Phi Dận chăm chú nhìn chiếc gương đồng, không hiểu sao mình lại như thế, từ lúc vào Bách Trân Các đến lúc mua chiếc gương, mọi thứ đều như có một sợi dây vô hình kéo theo.
Chu Phi Dận gõ nhẹ vào mặt gương khiến Bạch Kỳ đang thất thần bỗng hoàn hồn, âm thanh sắc nhọn khiến anh nhăn mặt bịt tai.
Thấy Chu Phi Dận sắp gõ tiếp, Bạch Kỳ nhíu mày quát, "Dừng lại!"
Lần này Chu Phi Dận không gõ nữa, mà chỉ vuốt nhẹ lên mặt gương rồi rời đi.
Khi Chu Phi Dận rời khỏi phòng, ánh mắt Bạch Kỳ có chút đăm chiêu, Hắc Thất dường như đoán ra điều gì, thử hỏi, "Tình nhân cũ?"
Sau một lúc im lặng, Bạch Kỳ đột nhiên túm lấy Hắc Thất với ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi có phải đang giở trò?"
"Tôi oan uổng quá mà!" Hắc Thất sợ hãi kêu oan, "Tôi đâu có biết tình nhân cũ của anh trông như thế nào."
Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào Hắc Thất một lúc lâu rồi mới ném nó ra xa.
Thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Kỳ, Hắc Thất lập tức chạy xa giữ khoảng cách an toàn. Bạch Kỳ cũng không thèm để ý nó, ngồi xếp bằng và chìm vào suy nghĩ.
Nhìn Bạch Kỳ đang đắm chìm trong suy tư, sự nghi hoặc trong lòng Hắc Thất lại càng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT