Bạch Kỳ lại bệnh rồi, tuy rằng nôn vài ngụm máu, nằm mấy ngày đối với y đã là chuyện thường nhưng lần này bệnh như núi đổ, hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì cũng là sống dở chết dở.
Tại Phù Nhã Viên, đại phu quỳ đầy vườn, quản gia mặt đen như mực, cái gì mà dầu hết đèn tắt không còn nhiều thời gian? Lang băm! Toàn là một lũ lang băm!
Văn Nhân Dư Bách mang một thân sương lạnh từ ngoài bước vào vườn, áo choàng đen trên vai đã sớm bị sương sớm làm ướt, "Con đã đưa cốc chủ của Y Tiên Cốc về rồi!"
Tuyên Lương tiến vào ngay sau, trong tay đang kéo một thanh niên áo trắng dung mạo tuấn tú, lảo đảo đi theo sau Tuyên Lương, khuôn mặt phong trần mệt mỏi có chút cạn lời.
Quản gia nhíu mày nhìn thanh niên, đầy nghi ngờ hỏi, "Không phải Mạc lão cốc chủ sao?" Cốc chủ của Y Tiên Cốc ông từng gặp qua, tuyệt đối không phải là thanh niên trước mặt.
Thanh niên hất tay thoát khỏi sự khống chế của Tuyên Lương, chỉnh lại y phục rồi điềm tĩnh nói, "Gia sư đã qua đời nửa năm trước, tại hạ Mẫn Kiều, là cốc chủ hiện tại của Y Tiên Cốc."
Quản gia ngay lập tức tái mặt, bệnh của Bạch Kỳ ông vốn hy vọng dựa vào Mạc lão cốc chủ, giờ đây... mắt quản gia tràn ngập vẻ đau thương.
Mẫn Kiều co rút khóe miệng, biểu hiện này là ý gì chứ? Dù y thuật của hắn không bằng sư phụ nhưng cũng đủ ngạo nghễ giang hồ ít ai sánh kịp chứ?
Lầm bầm xong, Mẫn Kiều ho khan một tiếng rồi giả vờ phong thái tiên phong đạo cốt, "Bệnh nhân đâu?"
"Đi đi." Quản gia bất lực chỉ vào trong phòng, không chút tin tưởng nào đối với Mẫn Kiều.
Mẫn Kiều "..." muốn bỏ cuộc trở về cốc không làm nữa thì phải làm sao đây?
Trong phòng ngủ, Bạch Kỳ yếu ớt nằm sau màn, Phan Hiểu Tĩnh dựa bên giường nói chuyện với y, chỉ là giọng nói chốc lại nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
"Trung lang tướng hiện nay là một thanh niên tài tuấn, nghe nói hắn ngưỡng mộ ngươi, bổn vương ban hôn..."
"Ta không gả." Phan Hiểu Tĩnh nghẹn giọng nói.
"Đều là cô nương lớn rồi, ngươi muốn làm ni cô thế tục cả đời sao?" Bạch Kỳ hỏi.
"Ta không quan tâm." Phan Hiểu Tĩnh cứng đầu không chịu.
Bạch Kỳ xuyên qua màn nhìn sâu vào Phan Hiểu Tĩnh một lúc lâu, "Bổn vương hiểu ý ngươi, nhưng nếu ngươi gả vào đây thì nửa đời sau cũng là góa phụ thủ tiết."
"Ta không quan tâm!" Phan Hiểu Tĩnh lập tức đáp.
"Nhưng Phan ngự sử quan tâm, ngươi là nữ nhi duy nhất của ông ta."
"Ta..." Phan Hiểu Tĩnh định tranh cãi thêm, Văn Nhân Dư Bách dẫn Mẫn Kiều đẩy cửa bước vào, có người ngoài nàng chỉ đành im lặng.
"Hoa đào a hoa đào." 771 nhẹ nhàng ngâm khúc kịch.
"Câm miệng! Thằng con bất hiếu!"
Mẫn Kiều vào phòng trước tiên hành lễ đúng mực, sau đó không để ý tôn ti trật tự bước lên phía trước dùng quạt trong tay vén màn, khi thấy người trong màn ánh mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có "tuyệt sắc nhân gian" mới có thể miêu tả người này.
"Y Tiên Cốc?" Bạch Kỳ hỏi, hiển nhiên là nghe thấy lời nói ngoài phòng vừa rồi.
"Phải." Mẫn Tường đáp.
Bạch Kỳ cũng không khách sáo, cánh tay mảnh khảnh từ trong chăn rút ra đặt lên gối mềm, "Đến đi." Chẩn (bệnh) sớm xong sớm.
Mẫn Kiều kéo ghế gỗ ngồi xuống, vén tay áo rồi đặt tay lên mạch của Bạch Kỳ, nhưng trong quá trình chẩn đoán, vẻ mặt vốn không để ý của hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
Nửa khắc sau, Bạch Kỳ rút tay lại bình tĩnh nói, "Bệnh tình thế nào cứ nói thẳng đi." Xác phàm không chịu nổi "căn bệnh thần hồn" này, hắn mà chữa được, y sẽ tự mình quỳ gọi cha.
"Dầu hết đèn tắt." Mẫn Tường đưa ra câu trả lời giống như các đại phu thông thường.
"Tìm chết sao đồ lang băm!!" Văn Nhân Dư Bách tức giận muốn xông lên đánh người.
"Câm miệng." Bạch Kỳ quát một tiếng, sau đó lại bình tĩnh nói, "Tiếp tục."
"Vương gia là bệnh cũ tích lũy lâu ngày, tại hạ không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể tạm thời kéo dài mạng sống." Mẫn Tường nói.
"Bao lâu."
"Nhiều nhất một năm."
"Đủ rồi." Chỉ cần Hoắc Uyên có thể chiếm lấy Huyền La, y liền có thể công thành danh toại thoái lui.
Biên quan, trong đại trướng quân doanh, Hoắc Uyen tháo giáp ngồi lại sau bàn làm việc, lấy một bức thư mở ra, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn: "Nhiếp chính vương bị bệnh, Phan Hiểu Tĩnh vào vương phủ ngày đêm chăm sóc bên giường."
"Rầm!" Một tiếng động lớn làm kinh động lính tuần tra bên ngoài đại trướng, họ xông vào nhưng thấy tướng quân đang nắm chặt bức thư, trước mặt là chiếc bàn bị đập tan tành.
Binh lính trong đại trướng hai mặt nhìn nhau, "Tướng quân..."
"Cút ra ngoài!!" Hác Nguyên giận dữ quát lớn.
Binh lính lập tức tản ra, trong mắt Hoắc Uyên hiện lên sự u ám, khuôn mặt vì ghen tuông mà méo mó dưới ánh nến cam như một ác quỷ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức thư như muốn từ đó kéo ai ra rồi xé xác ăn tươi nuốt sống.
"Đầu tiên là Phượng Vũ Minh, sau là Phan Hiểu Tĩnh! Ngươi còn muốn câu dẫn thêm ai nữa!?"
"Phụng Bình!" Hoắc Uyên ngữ khí âm trầm gọi một tiếng.
Phó tướng Phụng Bình nghe tiếng gọi nhanh chóng vào trướng, "Tướng quân có gì sai bảo?"
"Truyền tin Huyền La quốc đã dâng thư đầu hàng về kinh thành, đại quân lui lại hai mươi dặm để chỉnh đốn binh mã nghỉ ngơi vài ngày." Hoắc Uyên ra lệnh.
Phó tướng Phụng Bình ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu được ý của Hoắc Uyên, "Tướng quân muốn ra ngoài?"
"Giấu kín tin tức, ta đi rồi sẽ về ngay."
"...Rõ." Tướng quân muốn đi đâu? Có thể làm tướng quân nổi giận chỉ có thể là người ở kinh thành kia thôi.
Năm nay tuyết đến đặc biệt sớm, Phan Hiểu Tĩnh thấy Phù Nhã Viên vào mùa đông trụi lủi không đẹp nên đã gọi người trồng đầy hoa mai, vào đông tuyết trắng và mai đỏ tôn nhau thêm rực rỡ.
Từ khi Bạch Kỳ bệnh, Phan Hiểu Tĩnh đã ở lại vương phủ chăm sóc y, thanh danh huỷ hết, người kinh thành đều nói phủ ngự sử Phan gia sắp có một Nhiếp chính vương phi làm Phan Liêu chỉ biết cười khổ.
Hôm nay Văn Nhân Tĩnh mang nhi tử vừa tròn ba tuổi đến vương phủ, cả đám tụ tập trong phòng dù hơi ồn ào nhưng rất náo nhiệt.
Dưới sự uy hiếp của Văn Nhân dư Bách, Mẫn Kiều cũng ở lại phủ, lâu dần cũng lộ nguyên hình, cả ngày uống say sưa rồi trêu chọc các cô nương trong phủ, hôm nay uống rượu trêu ghẹo Văn Nhân Tĩnh, kết quả bị Đoạn phò mã đánh cho một trận.
Sau một ngày náo nhiệt, buổi tối Bạch Kỳ ngồi trong phòng quây quanh lò than sưởi ấm, Phan Hiểu Tĩnh chăm chỉ dọn giường cho y, giờ ngoài Bạch Kỳ ra, cả phủ đều đã coi nàng là vương phi.
"Phan tiểu thư dù xấu một chút, dữ một chút, mặt dày một chút, nhưng là người tốt, gia cảnh tốt, đối xử với vương gia cũng tốt, là một cô nương không tồi." Trong mắt mọi người ở vương phủ, Phan Hiểu Tĩnh chính là như vậy.
Bạch Kỳ không nói nên lời nhìn Phan Hiểu Tĩnh bận rộn trước sau, "Ngươi thật sự không cần thanh danh nữa sao?"
"Cần chứ." Phan Hiểu Tĩnh giờ không còn sợ Bạch Kỳ, "Chỉ cần vương gia thú ta vào cửa, không phải ta sẽ danh chính ngôn thuận sao?"
"..." Bạch Kỳ.
"Lợi hại à nha, Bạch Thượng Thần của tôi ơi, nam nữ thông sát (đều bị thu hút) nha." 771 trêu ghẹo.
"Dựa vào tính cách, nàng ấy ngược lại càng giống nữ tử của Dạ Hoang Đại Lục hơn." Bạch Kỳ nói.
Trong bóng tối, ánh mắt Hoắc Uyên tối tăm nhìn chằm chằm hai người trong phòng cười nói, tình cảm thắm thiết, tay nắm chặt đến chảy máu cũng không hay biết, khuôn mặt bừng bừng sát khí làm người ta sợ hãi.
Khi Phan Hiểu Tĩnh nói "Vương gia nghỉ ngơi đi", Hoắc Uyên không thể nhìn nổi nữa liền quay người rời đi, hắn sợ nếu nhìn thêm nữa sẽ không kiềm chế được mà xông vào chém chết người phụ nữ trong phòng.
Hoắc Uyên ra ngoài đến Phù Nhã Viên, cả vườn hoa mai rực rỡ đâm vào mắt hắn đau đớn, giống hệt như Phan Hiểu Tĩnh trong phòng khiến hắn căm hận.
Một chưởng hạ xuống, chưởng phong đầy sát khí phá hủy toàn bộ hoa mai trong vườn, đôi mắt Hoắc Uyên tràn ngập oán hận tàn bạo, "Văn Nhân Thiên, là ngươi ép ta."
Bên ngoài vang lên tiếng kêu "Bắt thích khách", Bạch Kỳ nằm trên giường mở mắt ngơ ngác, "Người đi rồi?"
"Phải." 771 trả lời, "Đã ra khỏi thành, nhìn hướng đi có lẽ là về biên cương."
"..." Bạch Kỳ cứng đờ. "Hắn đội gió tuyết ngàn dặm về kinh chỉ để phá vườn hoa của ta?" Hắn ghét hoa mai đến thế sao?
"Có lẽ..." 771 do dự một chút, "Có lẽ là về xem anh đã chết chưa, rồi đốt pháo ăn mừng."
"Mẹ ngươi!" Bạch Kỳ chửi một câu.
"Tôi là từ máy sinh ra, không có mẹ." 771 đáp trả.
Gương mặt Bạch Kỳ hiện lên biểu cảm nguy hiểm, "Tiểu Thất Thất, một ngày không gây chuyện thì ngươi không sống nổi sao?"
"...Con sai rồi, ba là ba ruột của con."
"Đứa con bất hiếu!"
Bên ngoài kinh thành, Hoăc Uyên mặc bộ y phục đen đứng trong tuyết, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào bức tường thành. Nếu ngày đó y không cứu hắn khỏi vụ hành hình đó thì...
Nhưng hắn sẽ không hối hận vì đã được cứu, cũng không hối hận vì đã gặp y. Chỉ là y không nên kéo hắn xuống vực thẳm rồi lại bỏ mặc không quan tâm. Đã xác định dây dưa với hắn thì đừng mong thoát khỏi!
"Ta sẽ trở lại, nhưng lần sau gặp lại, ta sẽ đứng ở trên ngươi!" Hoắc Uyên thề như vậy.
Hắn hận y, oán y, nhưng sẽ không lấy mạng y nữa. Những gì y nợ hắn thì hãy để y dùng nửa đời sau để trả.
Vì vụ "thích khách" mà Phù Nhã Viên từ trong ra ngoài bị vệ binh bao quanh như tường đồng vách sắt, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua. Trước tình cảnh đó, Bạch Kỳ chỉ biết nhìn trời mà không nói gì.
Y có thể nói gì đây? "Đừng hoảng, chỉ là một tên tiểu tử ghét hoa ta trồng, vượt ngàn dặm trở về để phá hủy mà thôi?" Ngay cả y cũng thấy mình giống như một trò đùa.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Bạch Kỳ kéo 771 nói chuyện, từ Thượng Thần Giới đến vũ trụ ngân hà, chủ đề trải rộng hàng triệu năm ánh sáng.
"Ta có nên viết di thư không?" Đang hỏi về câu chuyện chiến tranh giữa các hành tinh, Bạch Kỳ đột nhiên chuyển đề tài.
"Binh phù đã sớm giao cho Hoắc Uyên rồi, anh còn gì để chia nữa?" 771 khinh bỉ đáp.
"Tiền, nhà và một kho chứa đầy tranh chữ cổ vật, nghe nói ở phàm giới rất đáng giá." Bạch Kỳ khoe của.
"Dù nhiều tiền cũng không phải của anh, đó là gia sản của nguyên thân tích lũy." 771 đáp.
"Ngay từ khi ta đến đây thì đã thuộc về ta rồi." Làm lưu manh thổ phỉ thì Bạch Kỳ thuộc đẳng cấp tổ tông rồi, "Mấy đứa trẻ đó đã theo bản thượng thần nhiều năm, khi ta rời đi hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên để lại chút gì đó."
"Tùy anh." 771 không để ý, "Dù sao cũng không phải của anh, có chia ra anh cũng không thấy xót."
Trong mắt 771, Bạch Kỳ đã bị dán nhãn là kẻ keo kiệt, nhưng bản thân y vốn đầy nhán dãn tiêu cực nên đã học được cách phớt lờ những đánh giá đó, sau khi đề cập đến chủ đề này thì y đã bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Thực ra, 771 bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong đang âm thầm phấn khởi, bởi việc hoàn thành nhiệm vụ nghĩa là họ có thể đi tìm mảnh vỡ tiếp theo, tiến thêm một bước gần hơn với giấc mơ phục thù của mình.
"Mấy tên tiểu nhân của liên minh, quỳ đợi bản trí năng quay lại vũ trụ đánh cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra đi!!"
*P/S: Còn hai chương nữa là end TG1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT