Hạ Phi và Trì Liên đều tỏ ra rất hứng thú, đồng loạt dựng tai lắng nghe.
Mục Tư Thần lại nảy sinh cảnh giác.
Cậu không quên rằng trong thế giới này, hiểu biết càng nhiều, khả năng bị ô nhiễm càng lớn.
Dù mạnh mẽ như Diêu Vọng Bình, cũng có thể vô tình bị viện điều dưỡng ô nhiễm, khiến anh ta suýt nữa không thể sử dụng kiếm Thủ hộ.
Còn cả Thẩm Tễ Nguyệt luôn thân thiết che trở Mục Tư Thần nữa, khi cần thì cung cấp thông tin, ra tay giúp đỡ, nhưng mục đích cuối cùng lại là làm ô nhiễm cậu.
Thân cận Chức Mộng hiện lên vẻ hoài niệm, nhẹ nhàng nói: "Đây là một câu chuyện rất dài, lúc đầu tôi...."
"Tôi biết, câu trả lời rất đơn giản, anh đã bị con bướm ô nhiễm. Câu chuyện của anh tôi không hứng thú, làm ơn nói về hình phạt của chúng tôi, chúng tôi đang gấp." Mục Tư Thần thô bạo cắt ngang câu chuyện dào dạt cảm xúc của Thân cận Chức Mộng.
"Sao mà nhanh vậy đã nói đến hình phạt rồi?" Hạ Phi ghé sát bên Mục Tư Thần thì thầm nói, "Kéo dài thời gian không tốt sao?"
Mục Tư Thần đáp: "Tôi lại nghĩ người phải kéo dài thời gian là anh ta, anh ta chắc chắn không thể làm gì chúng ta trong thời gian ngắn."
Đây là điều Mục Tư Thần đoán được khi thấy ý định nói chuyện dài dòng của Thân cận Chức Mộng.
Cậu không hiểu nhiều về trấn Mộng Điệp, nhưng có chút hiểu biết về mối quan hệ giữa "Trụ" và Thân cận.
Thân cận là người bảo vệ của "Trụ", nhưng Thân cận cũng phải tuân theo quy tắc của "Trụ".
Khi họ được bảo vệ dưới quy tắc của "Trụ", Thân cận cũng không thể làm gì với họ.
Khi còn ở viện điều dưỡng, Mục Tư Thần đã lợi dụng sự mâu thuẫn của quy tắc để cùng lúc thách thức Trụ và Vũ Mục Thân cận, nhưng dưới sự bảo vệ của quy tắc, họ đều không thể gây tổn hại cho Mục Tư Thần.
Do đó, Mục Tư Thần nghi ngờ rằng nhà hàng Lý tưởng sẽ bảo vệ những khách hàng tuân thủ quy tắc.
Họ đến nhà hàng Lý tưởng, gọi món, ăn uống, và bước vào giấc mơ, bất kỳ quy trình nào cũng đã hoàn thành, đã thuộc về năng lượng dự trữ của "Trụ", "Trụ" sẽ không cho phép người khác động vào năng lượng dự trữ của nó, ngay cả những Thân cận cũng không được phép.
Mục Tư Thần có thể cảm nhận được Thân cận Chức Mộng có sức mạnh rất lớn, nhưng anh ta chỉ sử dụng một năng lực là dẫn dắt vào giấc mơ thôi đã dừng tay.
Anh ta thấy Mục Tư Thần và những người khác không rơi vào giấc mơ, liền tỏ vẻ thân thiện và bắt đầu kể chuyện.
Chỗ nào cũng có vấn đề.
Người Thân cận Chức Mộng bị ngắt lời đã sắp xếp lại câu chữ, nhẹ nhàng nói: "Không, cậu không hiểu, tôi không thay đổi đức tin, tôi vừa tin vào Biển sâu và "Đấng dệt mộng", "Đấng dệt mộng" là một người rất bao dung...."
Mục Tư Thần lại cắt ngang anh ta, nói: "Tôi nhớ ra rồi, anh gọi chúng tôi đến văn phòng của anh là muốn chúng tôi đánh giá món ăn, đưa ra ý kiến cải thiện, đúng không? Mọi người còn chờ gì nữa, có ý kiến gì thì phải nói với đầu bếp trưởng, như vậy mới giúp nhà hàng Lý tưởng làm ra những món ăn xuất sắc hơn."
Mục Tư Thần nói rất nhanh, không cho Thân cận Chức Mộng cơ hội trả lời, liền nói nhanh: "Thế này đi, tôi tung gạch nhử ngọc (1), tôi sẽ nói trước.
Tôi đã hiểu về triết lý của nhà hàng Lý tưởng, giấc mơ phản ánh tiềm thức của con người, trong tiềm thức ẩn chứa nhiều ham muốn mà chính con người cũng không biết, những suy nghĩ bị đạo đức và pháp luật đè nén sẽ xuất hiện trong giấc mơ theo những cách không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng giấc mơ thì quá thô sơ, quá mơ hồ, trí nhớ của con người cũng không khắc sâu những chuyện trong giấc mơ, trong giấc mơ còn ẩn chứa một số thông tin không cần thiết mà não bộ vô thức ghi lại.
Để mang lại cho khách hàng một giấc mơ đẹp, nhà hàng Lý tưởng sẽ cần hấp thụ giấc mơ của khách, loại bỏ những thông tin không cần thiết trong đó, bổ sung những giấc mơ chưa hoàn chỉnh, rồi qua quá trình chế biến, biến những giấc mơ mơ hồ của khách trở thành một giấc mơ thực sự và hoàn chỉnh, thực hiện tất cả những ước muốn bí mật trong lòng họ.
Qua trải nghiệm giấc mơ vừa rồi, tôi cảm thấy món ăn của các bạn có chút như một cái kén thông tin."
Mục Tư Thần nói một tràng dài, còn lấy điện thoại ra, công khai gửi thông tin vào nhóm chat trước mặt Thân cận Chức Mộng, để Hạ Phi và Trì Liên chuẩn bị sẵn sàng, cũng đưa ra một số ý kiến.
Trì Liên lập tức đáp: "Các anh chỉ biết lấy giấc mơ của khách hàng để chế biến, thỏa mãn những mong muốn hiện tại của họ, chẳng lẽ điều này không nhàm chán sao? Nhận thức của một người là có hạn, những thứ họ thích đều do nhận thức hiện tại quyết định.
Nhưng khi họ tiếp xúc với niềm vui ở cấp độ cao hơn, giấc mơ ban đầu của họ sẽ được nâng cấp.
Chẳng hạn như khi tôi còn nhỏ, chỉ cần cho tôi một viên kẹo trái cây bình thường là tôi đã hài lòng, nhưng bây giờ tôi muốn ăn bánh ngọt tinh tế nhất, tôi thấy kẹo trái cây thật là khó ăn. Nhưng các anh chỉ cho tôi ăn kẹo trái cây, hoàn toàn không cho tôi cơ hội tiếp xúc với bánh ngọt."
Hạ Phi cũng giả vờ gật đầu: "Việc bảo thủ không chịu thay đổi là điều mà một doanh nghiệp đổi mới cần phải tránh."
Mục Tư Thần cuối cùng tóm tắt: "Thực ra các anh có thể thử nghiệm một số điều, chẳng hạn như hôm nay chúng ta đổi bữa ăn cảm thấy rất thú vị và sáng tạo. Ý kiến của chúng tôi đã nói xong, còn bạn có việc gì khác không?"
Thân cận Chức Mộng vốn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa đã sầm mặt lại, giống như mặt biển đang nổi lên gió bão.
Mục Tư Thần thấy vẻ mặt này thì hiểu rằng cậu đã đặt cược đúng.
Họ đã tuân thủ quy tắc của nhà hàng, Thân cận Chức Mộng biết rõ họ có vấn đề, nhưng quy tắc của "Trụ" không đủ thông minh, không thể nói lý với "Trụ".
Thân cận Chức Mộng chỉ có thể lợi dụng sự không hài lòng của họ về món ăn, lấy lý do "xin họ góp ý" để đưa họ vào văn phòng.
Lý do Thân cận Chức Mộng chỉ biết dùng chiêu vào mộng này để đối phó với họ, Mục Tư Thần đoán rằng, có lẽ đó là "nếm thử món mới".
Bởi vì họ "không hài lòng với trải nghiệm ăn uống", đầu bếp trưởng hy vọng họ "đưa ra ý kiến", xin họ "đánh giá món mới", để có thể hạn chế hành động của họ.
Một khi họ "đưa ra những ý kiến xây dựng", đầu bếp trưởng sẽ không còn lý do nào để giữ họ lại.
Họ có thể tự do rời đi.
"Chúng tôi không hứng thú với việc nghe chuyện, có thể rời đi được không?" Mục Tư Thần lịch sự hỏi.
Thân cận Chức Mộng sâu sắc hít một hơi, kiềm chế cơn giận trong lòng, hiện ra nụ cười phục tùng không chút sơ hở, nhẹ nhàng cúi người, đưa tay nói: "Cảm ơn ý kiến quý báu của các bạn, tôi sẽ cố gắng tạo ra những món ăn có thể mở rộng sở thích của khách hàng, mong được gặp lại lần sau."
Mục Tư Thần cũng lịch sự gật đầu, ba người quay lưng rời khỏi văn phòng của đầu bếp trưởng, hoàn toàn không quay lại.
Mục Tư Thần thề rằng, cậu đã nghe thấy tiếng gầm của một cơn sóng thần từ phía sau.
Vừa ra khỏi cửa, Hạ Phi đã dựa vào tường ngồi xuống, chân mềm nhũn nói: "Thật kỳ lạ, thái độ của Thân cận Chức Mộng lại rất hòa nhã, tôi cũng không sợ anh ta lắm, tại sao lại có cảm giác như không thể đi được?"
Trì Liên cũng quỳ nửa người trên mặt đất nói: "Anh ta có tấn công tôi à? Tôi cảm thấy bây giờ chỉ có thể bò thôi."
"Chắc không phải." Mục Tư Thần nâng tay lên, chỉ thấy tay cậu không ngừng run rẩy.
"Sao tay ông lại run dữ vậy?" Hạ Phi hỏi.
Mục Tư Thần nói: "Tôi đoán, đó là uy lực, khi chúng ta rời khỏi phòng, anh ta không còn kìm nén sức mạnh nữa, như này là do chúng ta cảm nhận được sự chênh lệch của hai bên mới trở nên như thế này."
Thân cận Chức Mộng không làm gì cả, nhưng chỉ cần tiếp xúc với anh ta, đã cảm nhận được uy lực khổng lồ.
Mặc dù Thân cận Chức Mộng đã dùng khả năng làm tê liệt tinh thần của họ, nhưng bản năng vẫn nhận ra sự chênh lệch khủng khiếp này, ngay khi rời khỏi tầm ảnh hưởng của anh ta, cơ thể mọi người lập tức không thể ngừng run rẩy.
Thực lực của Thân cận Chức Mộng chắc chắn không chỉ là một Thân cận, Mục Tư Thần nghi ngờ anh ta có sức mạnh cực kỳ gần với Tàng Tinh.
Một Thân cận có thể thẩm thấu vào thế giới thực để hấp thụ linh hồn con người, sở hữu sức mạnh mạnh đến mức gần đạt đến cấp Thần.
Con bướm chỉ là quái vật cấp Thần cùng cấp với Mắt to, tại sao lại đặc biệt như vậy?
Hạ Phi lăn lộn chạy về phía thang máy, miệng nói: "Dù không đứng dậy được, tôi cũng phải nhanh chóng thoát khỏi đây, thật đáng sợ!"
Trì Liên mặc bộ đồ thể thao tiện lợi, nhưng vẫn phải giữ thể diện, không thể như Hạ Phi mà bò lết một cách không hình tượng, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tường, cúi người từng bước tiến về phía trước.
Cô phát hiện tay mình yếu đến nỗi ngay cả việc nắm chặt cũng không làm được.
Trì Liên và Hạ Phi vội vàng muốn trốn thoát, nhưng Mục Tư Thần lại nhìn về phía cửa văn phòng của đầu bếp trưởng và nói: "Không, chúng ta không đi nữa."
"Tại sao?" Hai người hỏi.
Mục Tư Thần nói: "Chúng ta ở lại nhà hàng, hành động theo quy tắc, còn có "Trụ" bảo vệ chúng ta. Một khi chúng ta rời khỏi phạm vi của nhà hàng Lý tưởng, mọi người thử nghĩ xem Thân cận Chức Mộng có còn cho chúng ta cơ hội trở lại không? Đối mặt với sự tấn công của hắn, mọi người có sức chống cự không?"
Hai người vốn nghĩ có thể trốn thoát liền dừng lại, dứt khoát ngồi xuống luôn đất để lấy lại sức.
Vừa nãy họ còn lo lắng bị mắc kẹt trong nhà hàng, cố gắng tìm cách trốn thoát. Ai ngờ chỉ mới nửa giờ, họ đã sợ bị đuổi ra ngoài.
"Nhà hàng đâu phải là trung tâm giải trí và nghỉ ngơi, chúng ta đã ăn xong, thì lý do gì để ở lại đây?" Hạ Phi hỏi.
"Tôi vẫn đang suy nghĩ."Mục Tư Thần nói, "Tôi đã gửi quy tắc vừa tóm tắt vào nhóm, mọi người ghi nhớ trước đi, ai phát hiện quy tắc mới cũng hãy chia sẻ nhé."
Hai người kiểm tra điện thoại, nghiêm túc ghi nhớ quy tắc.
Quy tắc một, nhà hàng dường như tuân theo nguyên tắc "khách hàng là thượng đế", cố gắng làm hài lòng từng vị khách, chỉ cần chúng ta vẫn là "khách hàng", thì sự an toàn tính mạng tạm thời không có vấn đề gì, ngoại trừ bị "Trụ" hấp thụ linh hồn.
Quy tắc hai, tất cả mọi người trong nhà hàng đều là thật, nhưng nhân viên có một số đặc điểm không phải con người, có thể trò chuyện nhiều với nhân viên để hiểu rõ tình hình của họ.
Quy tắc ba, có thể đưa ra đề xuất cho nhà hàng, nhưng phải là những đề xuất hữu ích, những đề xuất vô lý không chỉ không được chấp nhận mà còn có thể bị trừng phạt.
Quy tắc bốn, ngay cả khách hàng cũng không được quấy rối khách hàng khác, hoặc nếu có quấy rối thì không được để nhà hàng phát hiện.
Cho đến nay, Mục Tư Thần chỉ tổng kết được vài điều này, cậu cảm thấy chắc chắn còn một số quy tắc khác, cần mọi người từ từ khám phá.
Sau khi hai người ghi nhớ quy tắc, Mục Tư Thần nhìn vào cái chuông gọi trên tường, tựa vào tường và đi khập khiễng đến đó, nhấn chuông gọi.
"Xin chào, có gì tôi có thể giúp bạn không?" Một giọng nói nhiệt tình vang lên từ chuông gọi.
Mục Tư Thần nói: "Chúng tôi là khách hàng vừa mới đến văn phòng đầu bếp trưởng để đưa ra ý kiến, chúng tôi đã thử món mới trong văn phòng đầu bếp trưởng, nhưng giờ không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái, khó khăn trong việc đi lại, các bạn có xe lăn không? Chúng tôi cần ba chiếc."
"Được rồi, sẽ có người lên lầu đón bạn ngay." Giọng nói từ bên kia bộ đàm đáp lại.
Mục Tư Thần đã ngắt cuộc gọi.
Khi cậu nói, giọng rất lớn, chỉ cần đầu bếp trưởng không bị điếc, thì dù có cách cửa cũng nhất định nghe thấy tiếng của cậu.
Quả nhiên, vừa dứt lời, cửa văn phòng mở ra, Thân cận Chức Mộng nhìn họ với vẻ mặt không biểu cảm, trong đôi mắt xanh đậm thoáng hiện một chút tức giận.
Mục Tư Thần chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, thong thả nói: "Ngài thực sự không trực tiếp tấn công chúng tôi, nhưng sự tồn tại của ngài đã gây tổn thương cho chúng tôi, bây giờ tôi cảm thấy rất đau đớn, hoàn toàn không vui vẻ, không biết điều này có tính là ngài đã tấn công chúng tôi, mang lại cho chúng tôi một trải nghiệm bữa ăn rất không thoải mái không?"
Thân cận Chức Mộng nhìn Mục Tư Thần, dường như muốn khắc hình dáng của Mục Tư Thần vào tâm trí.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt rồi mở ra, lúc này trong mắt anh không còn tức giận, chỉ còn lại một màu xanh tĩnh lặng.
Tất cả cảm xúc đều được anh ta giấu sâu dưới đáy biển.
Thân cận Chức Mộng nói: "Vị khách này, cậu tên là... Mục Tư Thần đúng không? Tôi đã nhớ tên cậu rồi."
Kể từ khi vào trấn Mộng Điệp, ba người chưa từng gọi tên thật của nhau, đến nhà hàng Lý tưởng để ăn cũng không cần đăng ký, cũng không biết Thân cận Chức Mộng làm sao biết được tên của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần không hề hoảng loạn, kẻ địch nhiều đến mức hết thấy sợ luôn rồi, cậu đã bị Tần Trụ, Thẩm Tễ Nguyệt, và một người ít nhất cũng ở cấp Tàng Tinh là Trác Hoài Sơ nhắm đến, sợ gì có thêm một người chỉ gần đạt cấp Tàng Tinh là Nhiếp Ức Hải.
"Được ngài để mắt tới là vinh hạnh của tôi." Mục Tư Thần lịch sự nói.
Lúc này, ba người phục vụ đẩy xe lăn từ thang máy chạy ra, đặt ba người Mục Tư Thần lên xe lăn.
Mục Tư Thần hỏi người phục vụ đang đỡ cậu: "Tôi như thế này có tính là bị nhân viên quý nhà hàng cố ý gây thương tích không?"
Diễn viên chính Hạ Phi phối hợp ăn ý đấm chân khóc lóc: "Tôi không thể đứng dậy được, sau này tôi có thể đứng dậy không? Tôi đã có bóng ma tâm lý với nhà hàng Lý tưởng rồi, phải làm sao đây?"
Trì Liên cũng lặng lẽ rơi nước mắt: "Tôi hoàn toàn không hạnh phúc."
Người phục vụ cười gượng một cái, nhìn về phía Thân cận Chức Mộng, hỏi: "Đầu bếp trưởng, ngài thấy nên làm thế nào?"
"Hãy báo cáo sự thật." Thân cận Chức Mộng công tư phân minh nói, "Đó là sự sơ suất của tôi, tôi nên bị trừng phạt."
Thái độ bình thản của anh ta khiến Mục Tư Thần mơ hồ cảm thấy có điều không ổn.
Người phục vụ mở tai nghe, trung thực báo cáo tình hình của ba người Mục Tư Thần.
Sau một lúc, giọng nói từ loa phát thanh vang vọng khắp nhà hàng: "Đầu bếp trưởng Nhiếp Ức Hải vi phạm quy tắc của nhà hàng Lý tưởng, gây tổn hại đến khách hàng đáng kính, nhà hàng quyết định tạm đình chỉ công tác, xin mời Thân cận đang nghỉ phép tạm thời đảm nhiệm vị trí đầu bếp trưởng. Lặp lại, đầu bếp trưởng..."
Mục Tư Thần đã hiểu rõ sự cứng nhắc của quy tắc "Trụ".
Trụ của trấn nhỏ Hy Vọng không như vậy, nó hoàn toàn được Mục Tư Thần điều khiển, sẽ không tạo ra một tập hợp quy tắc lộn xộn nào có thể kiềm chế Mục Tư Thần.
Kiểu tình huống này xuất hiện có lẽ là vì nền tảng của các "Trụ" khác là linh hồn con người, mà linh hồn của trấn nhỏ Hy Vọng đã bị Mục Tư Thần thanh tẩy và trục xuất.
Con người rốt cuộc vẫn là con người, dù tín ngưỡng có chân thành đến đâu cũng vẫn chứa đựng lòng riêng.
Khi còn sống bị tẩy não kiểm soát, thể hiện sự phục tùng hết mức. Sau khi chết đi không còn lo lắng, linh hồn có được sức mạnh, chắc chắn sẽ biểu hiện ra một chút nổi loạn.
Vài bảo vệ mặc đồng phục lên lầu, dẫn Thân cận Chức Mộng xuống lầu, Mục Tư Thần và những người khác cũng được người phục vụ đẩy lên thang máy.
Khu văn phòng chỉ có một thang máy này, họ không thể tránh khỏi việc ở chung một không gian.
May mắn thay, thời gian từ tầng 5 xuống tầng 1 rất ngắn.
Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cũng đủ để Thân cận nói vài câu.
Anh ta nói với Mục Tư Thần và những người khác: ""Đấng dệt mộng" là thực thể vĩ đại nhất trong số tất cả, là người trân trọng dân của mình nhất. Từ khi trấn Mộng Điệp được thành lập, chưa có một cư dân nào chết. Ngài rất bao dung, cho phép dân chúng giữ lại tín ngưỡng ban đầu của họ. Thế giới này chỉ có một thực thể vĩ đại có thể đứng trên trời cao, đó chính là "Đấng dệt mộng"".
Khi Thân cận Chức Mộng mở miệng, Mục Tư Thần cảm thấy có mùi nguy hiểm, cậu lập tức sử dụng sức mạnh của đồ đằng bản ngã để phong tỏa năm giác quan của Trì Liên và Hạ Phi, ngăn chặn họ khỏi sự ô nhiễm bởi lời nói của Thân cận Chức Mộng.
Nhưng Thân cận Chức Mộng dường như chỉ đang nói những lời đe dọa.
Thang máy đến tầng một, Thân cận Chức Mộng được bảo vệ hộ tống ra khỏi thang máy, khi đi qua Mục Tư Thần, hắn để lại một câu: "Tình cảm tin cậy mà cậu cung phụng, tôi rất thích."
Anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, rời khỏi Nhà hàng lý tưởng.
"Tí tách" "tí tách", hai giọt máu rơi trên vai, Mục Tư Thần mới nhận ra, không biết từ lúc nào, tai của cậu đã chảy máu.
Nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác.
Tung gạch nhử ngọc – phao chuyên dẫn ngọc: Gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi người vào cuộc tranh luận bổ ích. Dựa theo tích Thường Kiến rất hâm mộ thơ Triệu Hổ, biết Triệu sắp đến vãn cảnh chùa Linh Nham, Thường bèn đến trước đề hai câu thơ. Hôm sau, Triệu đến, thấy bài thơ dở dang, liền đề thêm hai câu nữa, thành một bài thơ tứ tuyệt rất hay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT