Hạ Phi nhìn một lúc, huýt sáo nói: "Logo đẹp phết đấy, đợi lúc nào có thời gian tôi sẽ cùng ông chơi game này."
Mục Tư Thần lại nằm mơ, vẫn là cái cung điện trống rỗng được bao phủ bởi làn sương mù vô tận kia, và một Tần Trụ ẩn sau màn sương ấy.
Lần này Tần Trụ không nói năng gì, chỉ đứng sau màn sương lẳng lặng nhìn Mục Tư Thần.
Ở phía sau anh ta, Mục Tư Thần nhìn thấy vô số luồng sức mạnh tụ lại thành xúc tua, vây quanh chỗ Tần Trụ đang ngồi, trong đó một cái xúc tua có vẻ hoạt bát một cách bất thường, cứ vẫy qua vẫy lại như đang vẫy gọi vậy.
Qua màn sương mù cách trở, Mục Tư Thần và Tần Trụ nhìn nhau hồi lâu, cậu lờ mờ cảm thấy ánh mắt ẩn sau sương mù kia rất lớn rất sáng, khi thì như là đang trừng cậu, khi thì lại tràn ngập mê mang.
Mục Tư Thần bị Ngài nhìn mà áp lực gần chết, thực sự không nhịn nổi nữa mở miệng đầu hàng: "Hiện giờ tôi không có sức mạnh gì, cũng không biết làm thế nào để thu hồi năng lực về, như này đi, chờ tôi quay lại game sẽ lập tức nghĩ cách thu lại sức mạnh của tôi. Anh đừng có báo mộng cho tôi suốt như thế, tôi thấy rất mệt mỏi, thời gian để nghỉ ngơi có mỗi bảy ngày thôi, để cho tôi ngủ yên mấy đêm với."
Ban ngày theo dõi Hạ Phi, trước khi đi ngủ phải chơi game kiếm tiền, ban đêm còn phải mơ thấy Tần Trụ, Mục Tư Thần cảm thấy quả thật bản thân không có nổi thời gian để thở luôn quá.
"Lần này không phải do tôi." Tần Trụ chậm rãi nói.
Nói xong, cái xúc tu hoạt bát lạ thường kia mò đến trước mặt Mục Tư Thần, như cái móc câu nhẹ nhàng chạm vào trán của cậu, không biết móc từ đâu ra một con bướm màu tím đậm.
"Đây là..." Mục Tư Thần nhớ lại đồ đằng bươm bướm nhìn thấy hồi sáng, nhất thời kinh hãi đến mức cả người toát cả mồ hôi lạnh.
Không ngờ rằng hồi sáng cậu không chỉ ngủ một giấc, còn bị ô nhiễm trong âm thầm lặng lẽ bởi thứ này.
Cậu chỉ dùng kính gọng vàng nhìn cái đồ đằng kia đúng một lần.
"Di thể của "Thiên không chi đồng" có thể xuyên qua lớp vỏ bên ngoài nhìn thấu được chân tướng bên trong, dễ dàng nhìn trộm được bản chất của sức mạnh, cấp dưới Tàng tinh thì cố gắng dùng ít thôi." Tần Trụ chậm rãi nói.
Mục Tư Thần hiểu ra, cậu chỉ dùng kính nhìn phải một cái đồ đằng, lại không cẩn thận thấy được Tà thần ẩn phía sau đồ đằng đó, cho nên mới bị ô nhiễm.
Chiếc kính gọng vàng đó là đồ tốt, nhưng cũng mang đến hiệu quả trái chiều là thấy phải thứ hiện giờ cậu không thể tiếp nhận được.
"Vì sao thế giới hiện thực lại xuất hiện thứ này?" Mục Tư Thần hỏi, "Nó vốn là sức mạnh của mấy người ở bên kia mà."
"Không có chúng nó, cậu đến chỗ của chúng tôi kiểu gì?" Tần Trụ nói.
Mục Tư Thần lập tức ngộ ra hàm ý trong câu nói của Tần Trụ, vậy nghĩa là trước đó có sự xuất hiện của những thứ như đồ đằng bươm bướm tại thế giới hiện thực, mới có chuyện cậu xuyên đến thế giới game.
"Tôi có thể thể tiêu diệt thứ này không?" Mục Tư Thần hỏi.
Đôi mắt to lớn ẩn sau lớp sương mù nhìn chằm chằm Mục Tư Thần một hồi lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu không muốn nói chuyện khác sao?"
"Nói... Cái gì?" Mục Tư Thần gãi gãi đầu, ngoại trừ mấy chuyện liên quan về Tà thần này kia, cậu có chủ đề gì để mà tán gẫu với Tần Trụ sao?
Đôi mắt to đằng sau sương mù mắt to dường như có hơi thất vọng mà nhắm lại, chiếc xúc tu hoạt bát kia cũng rũ xuống.
Xúc tu hơi co lại, con bướm vẫn còn giãy giụa kia dưới tác động đó tan biến thành từng mảnh vụn.
Đồng thời, Mục Tư Thần cảm thấy thân thể của chính mình không ngừng rơi xuống, cõi mộng đang sụp đổ.
Hóa ra giấc mơ này thật sự không phải Tần Trụ làm ra, chủ nhân của cõi mộng là con bướm màu tím đậm, một khi con bướm bị diệt trừ, cõi mộng sẽ kết thúc.
Toàn bộ không gian cõi mộng hoàn toàn sụp đổ, Mục Tư Thần nghe thấy Tần Trụ nói: "Ai mang cậu đến thì tìm kẻ đó giải quyết con bướm này."
Vừa dứt lời, Mục Tư Thần liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy búp bê bạch tuộc nhái đang ghé vào đầu giường của mình, cái xúc tu duy nhất biết cử động đang dán ở ấn đường của cậu.
Sau khi búp bê bạch tuộc nhái bị Mục Tư Thần đưa về giường của Hạ Phi, nửa đêm lại nhân lúc Mục Tư Thần ngủ say gian nan leo lên đây.
Lòng Mục Tư Thần mềm nhũn, ôm nó vào trong lòng, dịu dàng nói: "Hóa ra là do mày muốn bảo vệ tao."
Cậu vươn tay nắm cái xúc tu có sức mạnh của đồ đằng mà bóp bóp.
Cảm xúc từ cái xúc tu này khác với cảm của giác của búp bê bạch tuộc nhái, nó đàn hồi dai dai giống như búp bê bạch tuộc bản gốc vậy.
Lại được cảm nhận cảm giác này lần nữa, Mục Tư Thần có hơi vui vẻ.
Nhưng mà giây tiếp theo, giọng điệu như bị phản bội của Hạ Phi vang lên: "Mục Tư Thần?!"
Kỳ thật hiện tại mới hơn 6 giờ sáng, hoàn toàn không phải thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của Hạ Phi. Nhưng gần đây Hạ Phi bị sức mạnh lý trí ảnh hưởng, làm việc và nghỉ ngơi rất có kỷ luật, 10 giờ ngủ 6 giờ dậy, tóm lại hoàn toàn có thể bị cậu ta nhìn thấy hình ảnh không nên thấy.
"Mục Tư Thần, để tôi xem lần này ông giải thích như thế nào?" Hạ Phi tức giận nói.
Mục Tư Thần không thể giải thích, là do bạch tuộc nhỏ thích cậu, cứ muốn chạy lên giường của cậu đấy chứ, cậu có thể làm được gì.
Vì thế cậu rất tồi tệ nói với Hạ Phi: "Nửa đêm ông lại đá nó xuống đất, tôi nhặt nó lên cậu lại đá xuống, chẳng thà để ở giường tôi còn hơn. Mua búp bê về thì phải đối xử với nó cho ra hồn chứ, cứ đạp lên đạp xuống như thế mà được à, con búp bê của ông để phần tôi thì hơn."
Hạ Phi: "..."
Cậu ta giật phắt lấy búp bê bạch tuộc từ trong chăn của Mục Tư Thần, hung tợn nói: "Đêm nay tôi sẽ buộc nó lên người, để tôi chống mắt lên xem ông còn dùng cái lý do gì để trộm nó đi!"
Dứt lời, Hạ Phi nổi giận đùng đùng mà đi rửa mặt.
Thật ra Mục Tư Thần có thể lợi dụng cơ hội này để đánh tráo búp bê bạch tuộc nhái số 1 với số 2, nhưng công ty của Hạ Phi có vấn đề, trước khi giải quyết xong, búp bê bạch tuộc nhái vẫn phải theo Hạ Phi.
Lời gợi ý tối hôm qua của Tần Trụ, hẳn là ám chỉ hệ thống.
Xem ra thế giới hiện thực cũng không phải không thể sử dụng sức mạnh giống như cậu tưởng, nếu kính gọng vàng có thể dùng được, vậy thì sức mạnh của cậu cũng có thể sử dụng được.
App buồng game giả lập trên điện thoại chỉ có nút đếm ngược thời gian đăng nhập và nút đăng nhập trước, Mục Tư Thần không tìm được ra cách gì từ điện thoại, chỉ đành mở máy tính, đăng nhập website 《 Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi 》.
Cậu có tài khoản trên website, nhưng tài khoản kia chỉ có tác dụng lưu trữ một vài thành tích của bản game thử nghiệm và đăng bài lên diễn đàn, lần trước Mục Tư Thần trở về chỉ lên diễn đàn tương tác một chút, sau đó cũng chưa từng mở lại lần nào.
Nhân lúc Hạ Phi đi tắm, Mục Tư Thần đăng nhập vào tài khoản game, phát hiện giao diện đã thay đổi.
Trong phần giao diện có thêm một nút "Không gian cá nhân", nhấn vào thì thấy bên trong có một bản đồ 2D của trấn nhỏ trông khá đơn giản, chỗ vùng đất của trấn nhỏ có ba trụ, hai trong số đó phát sáng như bình thường, một cái khác không chỉ u ám, mà còn gồ ghề trông như bị sâu mọt gặm nhấm.
Góc trên bên phải bản đồ có một biểu tượng balo, nhấn vào có thể nhìn đến một chiếc kính, chính là chiếc kính gọng vàng kia.
Trong giao diện còn có thông tin cá nhân, hiện tại phần mô tả của cậu là cấp 15, giá trị San là 79, trạng thái là "Vừa mới tịnh hóa ô nhiễm, hơi suy yếu", giá trị năng lượng chỉ có là 8000/10000, đang trong quá trình khôi phục.
Bên cạnh biểu tượng balo có một biểu tượng lá thư, trên lá thư là một dấu chấm than màu đỏ, nghĩa là có tin nhắn chưa xem.
Mục Tư Thần nhấn mở mail chưa xem, màn hình nhảy ra một cái Khung chat: 【Có muốn tiêu hao 5000 giá trị năng lượng để tải hình ảnh của đồ đằng bản ngã hay không?】
Sao tốn nhiều giá trị năng lượng thế!
Nhưng Mục Tư Thần nghĩ một chút, cảm thấy rằng nó rất có liên quan đến việc có thể giải quyết ô nhiễm của đồ đằng bướm bướm hay không.
Cậu ấn đồng ý, tức khắc cảm thấy toàn bộ cơ thể giống bị rút cạn sức lực, trở nên suy yếu hơn nữa, bàn tay run lẩy bẩy, suýt nữa không cầm nổi chuột máy tính.
Giá trị năng lượng chỉ còn lại có 3000, đồ đằng bản ngã đã được tải xuống máy tính thành công.
【Tải về thành công, người chơi có thể tự sao chép đồ đằng bản ngã, mỗi lần sao chép cần tiêu hao 500 giá trị năng lượng. 】
Cái thứ này có thể copy được không vậy?
Mục Tư Thần nghĩ nghĩ, mở WeChat trên máy tính, sau đó gửi hình ảnh vào nhóm chat với Trì Liên và Trình Húc Bác.
Hình ảnh rất lớn, tải lên WeChat bị làm mờ, chỉ có thể ấn vào "Xem ảnh gốc" mới nhìn rõ.
Chẳng bao lâu sau, Trì Liên gửi tin nhắn đến: 【Đội trưởng Mục đội, đây là tranh cậu vẽ sao? Thật xinh đẹp! Sáng sớm thức dậy xem hình ảnh này tâm trạng tốt hẳn lên, có loại cảm giác tâm hồn được thanh tẩy, sau khi nhìn thấy nó thì cảm thấy đến việc đi làm cũng không đáng ghét lắm. 】
Trước khi cô gửi tin nhắn, Mục Tư Thần cảm thấy như năng lượng của mình lại bị rút ra, khi nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, Mục Tư Thần nhìn giá trị năng lượng của mình, quả nhiên chỉ còn lại có 2500.
Một lúc sau, Trình Húc Bác cũng gửi tin nhắn khen tấm tắc bức ảnh, Mục Tư Thần lại bị trừ 500 giá trị năng lượng.
Nếu phải gửi thứ này lên nhóm chat trong công ty Hạ Phi, mỗi người đều có thể tải về xem, Mục Tư Thần cảm thấy bản thân sẽ thành người một nắng mất.
Cậu quay lại giao diện game, tìm được lịch sử khấu trừ giá trị năng lượng trong không gian cá nhân, phía dưới lịch sử có một tùy chọn: 【Bật quyền quản lý tải xuống hay không? Sau khi mở quyền quản lý, mỗi một lần sao chép đều sẽ cần thông qua sự đồng ý của người chơi. 】
Chức năng này thật quá tốt!
Mục Tư Thần vội vàng ấn vào "Bật", sau đó hệ thống yêu cầu cậu điền số điện thoại, đến lúc đó có thể sử dụng tin nhắn xác nhận việc tải xuống hoặc không.
Sau khi Mục Tư Thần điền xong, để thí nghiệm, cậu gửi cho Hạ Phi một tấm ảnh trước tiên.
Hạ Phi quả thật là đối tượng thí nghiệm tốt nhất.
Sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị mang búp bê bạch tuộc nhái ra ngoài ăn cơm, Hạ Phi nhận được tin nhắn của Mục Tư Thần, thấy là hình ảnh bị làm mờ thì thuận tay tải xuống.
Bên Mục Tư Thần nhận được tin nhắn, bảo cậu nhắn chữ "T" là đồng ý, không trả lời sẽ ngầm hiểu là không đồng ý.
Mục Tư Thần không trả lời tin nhắn.
Hạ Phi đợi nửa ngày cũng không tải xuống được, vỗ vỗ điện thoại nói: "Mạng lag à? Mục Tư Thần, ông gửi hình gì cho tôi thế? Ở cùng một ký túc xá mà bày đặt gửi cái gì mà gửi, cứ đưa thẳng cho tôi xem đi."
Hạ Phi vẻ mặt khó hiểu: "Vậy ông gửi cho tôi làm gì? Ủa? Mạng lại được rồi, tải xong rồi này. Hình ảnh này... có chỗ nào thú vị sao? Là logo của game nào à?"
"Ừ, game tôi đang chơi gần đây." Đầu Mục Tư Thần choáng váng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng mở mắt quan sát biểu cảm của Hạ Phi.
Không biết Hạ Phi có cảm thấy hình ảnh này khó coi hay không.
Ai ngờ Hạ Phi nhìn trong chốc lát rồi huýt sáo nói: "Logo đẹp phết đấy, đợi lúc nào có thời gian tôi sẽ cùng ông chơi game này."
Thế mà cậu ta lại không cảm thấy hình ảnh này khó coi.
Hơn nữa từ sau khi Hạ Phi bị bạch tuộc nhỏ mê hoặc liền trở nên có nề nếp, không còn làm chuyện ngông nghênh không nghiêm túc như huýt sáo nghêu ngao như thế này nữa.
Mục Tư Thần cảm thấy bộ dạng của Hạ Phi bây giờ như đã về lại thời điểm trước khi bị bạch tuộc nhỏ mê hoặc.
Mục Tư Thần liên tiếp bị hệ thống trừ mất 6000 điểm giá trị năng lượng, suy yếu đến không đứng dậy nổi, dựa vào trên giường nói với Hạ Phi: "Gần đây công ty ông có tuyển nhân viên thời vụ không?"
"Có tuyển người làm theo giờ," Hạ Phi nói, "Gần đây bà chị lao công của công ty chúng tôi cứ xin nghỉ suốt, tình trạng vệ sinh của công ty không được tốt lắm. Ngày nào giám đốc cũng thuê nhân viên đến quét dọn văn phòng theo giờ, ông muốn làm việc đó à?""
"Hơi muốn." Mục Tư Thần nói.
"Vậy ông chờ tí nữa tôi hỏi giám đốc xem thế nào," Hạ Phi nói, "Ngày hôm qua đã đặt người làm theo giờ rồi, hôm nay tôi hỏi thử giám đốc xem ngày mai có thể tuyển ông vào làm hay không."
"Được, cảm ơn." Mục Tư Thần nói.
Vừa khéo hôm nay cậu cũng không thể sao chép đồ đằng nữa.
"Có điều trông ông không được khỏe lắm, có phải bị cảm rồi không?" Hạ Phi thấy sắc mặt Mục Tư Thần không ổn lắm nên hỏi.
"Có hơi khó chịu, chắc là do hôm qua ngủ muộn quá, ban ngày ngủ bù lại là được rồi." Mục Tư Thần nói.
"Vậy ông nghỉ ngơi đi, tôi đi mua đồ ăn cho ông."
Hạ Phi nói xong thì rời đi, Mục Tư Thần mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, mơ hồ nhìn thấy Hạ Phi trở về ký túc xá, đặt bánh bao, cháo và trứng gà vừa mới mua ở đầu giường của cậu, nói nhỏ: "Tí nữa hễ ông đói bụng thì ăn đi nhé, tôi đi làm đây."
Trạng thái lúc này của Mục Tư Thần không chỉ là tiêu hao quá nhiều giá trị năng lượng, còn có suy yếu vì mới xử lý ô nhiễm của con bướm, cậu hơi sốt nhẹ, cơ thể nặng nề, mơ màng gật đầu.
Hạ Phi thấy mặt của cậu ửng hồng, đưa tay đặt lên trán của cậu, thấy nhiệt độ cơ thể của Mục Tư Thần có hơi cao thì nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Được một lúc, Hạ Phi lẩm bẩm: "Tôi thấy ông đáng thương nên mới cho ông mượn, nó hẳn là có thể hạ nhiệt độ."
Nói xong, Hạ Phi lấy búp bê bạch tuộc nhái từ balo ra, đặt nó ở bên gối của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần miễn cưỡng mở mắt muốn nói với Hạ Phi cái gì đó, nhưng trước mắt lại là một đám mờ mịt.
Hạ Phi vỗ vỗ bả vai của cậu: "Ngủ đi."
Hạ Phi vừa rời khỏi ký túc xá, búp bê bạch tuộc nhái liền thò xúc tu ra, dán lên trên cái trán nóng bừng của Mục Tư Thần.
Hơi thở nặng nhọc của Mục Tư Thần dần dần bình ổn trở lại, chìm vào giấc ngủ.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Hạ Phi (sau khi nhìn đồ đằng bản ngã): Quái thật, thế quái nào mà mình lại tốn tiền đi làm một con búp bê xấu thế nhỉ? Mục Tư Thần thích thì cho ông ấy vậy.
Mục Tư Thần (?): Xấu á? Rất đáng yêu mà.
Bạch tuộc nhỏ (khóc thút thít): Chỉ có Mục Tư Thần nhà em là cảm thấy tôi đáng yêu thôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT