“Hôm nay Mục huynh có vẻ kỳ lạ nha!”

Thẩm Chiêu nhìn bóng lưng Mục Hàn Trì phóng ngựa đi xa, cười lớn.

Mặc dù Mục Hàn Trì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như trước nhưng dọc đường đi gần như không nói chuyện với Triệu Ấu Lăng, cũng không muốn chạm mắt nàng.

Điều này hoàn toàn khác với thái độ cưng chiều mà Thẩm Chiêu từng thấy trước đây.

Triệu Ấu Lăng biết rõ Mục Hàn Trì đang giận dỗi mình, nhưng nàng biết giải thích thế nào, lẽ nào nói nàng không muốn sinh con cho hắn, cũng vì bị Cao phu nhân giục giã, nên mới nghĩ đến việc để nha hoàn thay thế sao?

“Có lẽ huynh ấy có tâm sự.”

Triệu Ấu Lăng vỗ nhẹ con ngựa hồng tía dưới thân, thúc ngựa đuổi theo.

Thẩm Chiêu cũng vội vàng bám theo.

Sáng sớm rời khỏi thành, bọn họ đến thẳng trang trại ngựa của Mục gia ở ngoại ô.

Mục Hàn Trì triệu tập các tướng sĩ theo hắn trở về để bàn bạc, còn sai Thẩm Chiêu đưa Triệu Ấu Lăng ra bãi chọn ngựa.

Thẩm Chiêu còn chưa kịp mở lời trước dãy ngựa đã được thuần phục, một vị Tham tướng đã dắt tới một con ngựa hồng tía, nói là do chính tay Mục Hàn Trì thuần dưỡng.

“Nào cần ta chọn ngựa làm gì, Mục huynh đã sớm có chuẩn bị rồi.”

Thẩm Chiêu nhún vai, mỉm cười tiêu sái, đưa dây cương cho Triệu Ấu Lăng.

Triệu Ấu Lăng chỉ cần cưỡi con ngựa hồng tía chạy một vòng quanh bãi là đã thuần thục kỹ thuật cưỡi ngựa.

Lúc nàng trở lại bên cạnh Thẩm Chiêu, vừa hay nghe thấy Thẩm Chiêu đang dò hỏi về vụ việc trang trại bị kẻ xấu bỏ độc trước đó.

Sau sự việc đó, các tướng sĩ canh gác trang trại không dám lơ là, bắt đầu thay phiên nhau canh gác ngày đêm, hiện tại trang trại cơ bản đã trở lại bình thường.

Triệu Ấu Lăng hỏi thăm tình hình trang trại Mục gia từ Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu không giấu giếm gì, Triệu Ấu Lăng là Hoài Vương Thế tử phi, có quyền biết rõ kẻ thù của Vương phủ.

Nghe thấy cái tên phủ Bình Tân Hầu một lần nữa, sắc mặt Triệu Ấu Lăng lạnh băng.

E là không trừ khử được Bình Tân Hầu thì phủ Hoài Vương và phủ Trấn Quốc công sẽ không được yên ổn.

“Chuyện này cũng không thể nóng vội, hiện tại cách đối phó với bọn chúng chỉ có thể là tránh né hết mức.

Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn.

Mục huynh có mưu đồ lớn, ta tin chắc lần này huynh ấy đến núi Ô Tước không phải là nhất thời xúc động, e rằng muốn điều tra rõ ràng sự kiện quỷ dị mười sáu năm trước.”

Thẩm Chiêu kể lại cho Triệu Ấu Lăng nghe về vụ việc cả ngôi làng trên núi Ô đột nhiên biến mất trong một đêm mà hắn nghe được.

Hai người trò chuyện nên tốc độ chậm lại, luôn giữ khoảng cách vài chục mét so với Mục Hàn Trì phía trước.

Dưới màn đêm, giữa cánh đồng hoang vu rộng lớn, bóng dáng của hàng chục ngôi nhà trong làng hiện lên như một con quái vật khổng lồ nằm rạp trên mặt đất, ba bốn ngọn đèn le lói như đôi mắt của nó.

Mục Hàn Trì nắm dây cương ngựa, đứng trước một ngôi nhà có ánh đèn, đợi Triệu Ấu Lăng và Thẩm Chiêu đến gần mới sai Mục Lôi tiến lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa nhịp nhàng không hề vội vàng dù chủ nhà chậm trễ chưa ra mở, Mục Lôi vẫn lễ phép khom ngón trỏ tay phải, tiếp tục gõ lên cánh cửa gỗ loang lổ.

Hai cánh cửa hé mở một khe hở, ánh sáng le lói từ trong nhà không được sáng lắm, chỉ nhìn thấy một đôi mắt cảnh giác nhìn ra.

“Lão bá, chúng ta muốn xin tá túc một đêm.”

Mục Lôi có vẻ ngoài sáng sủa, khí chất ôn hòa, luôn luôn rất được lòng người.

Hắn mỉm cười nói với lão nhân gia trong nhà.

“Nhà ta không có chỗ cho khách trọ, các ngươi đi nơi khác đi.”

Mục Hàn Trì, Triệu Ấu Lăng và Thẩm Chiêu đều đứng sau lưng Mục Lôi.

Lúc Mục Lôi nói muốn xin tá túc đã rất tự nhiên nghiêng người sang một bên, để người trong nhà có thể nhìn rõ diện mạo của bọn họ.

Xin tá túc ở làng quê hoang vu, khó tránh khỏi khiến dân làng hoảng sợ.

Thời buổi loạn lạc, không ai dám tùy tiện cho người lạ mặt vào nhà.

Cách ăn mặc, dung mạo, khí chất của Mục Hàn Trì và những người đi cùng đều toát lên vẻ bất phàm.

Người trong nhà sau khi quan sát một lượt vẫn từ chối cho bọn họ tá túc, sau đó đóng cửa cài then.

Nghe thấy tiếng then cửa cài chặt, tim Triệu Ấu Lăng cũng thót lên một cái.

Trời đã khuya thế này, ở nơi hoang vắng, nếu không có dân làng cho tá túc thì bọn họ chỉ có thể ngủ ngoài trời.

“Hay là để ta thử xem?”

Thẩm Chiêu không cho rằng mình nói chuyện hay hơn Mục Lôi, có thể lấy lòng dân làng hơn.

Nhưng cũng không thể vừa đụng phải trắc trở đã rút lui.

Ngôi làng nhỏ chỉ có vài chục hộ gia đình này, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng biết, ngoài căn nhà trước mắt xem như khá giả ra, những nhà khác cho dù có lòng muốn cho bọn họ tá túc, cũng không đủ chỗ cho bốn người cùng ở.

Hơn nữa, Triệu Ấu Lăng còn là nữ quyến, nhất định phải có phòng riêng tư, hoặc ít nhất cũng phải có nữ quyến có thể ở chung.

“Chờ đã.”

Thẩm Chiêu vừa định bước lên, Mục Hàn Trì đã nắm lấy cánh tay hắn.

Thẩm Chiêu nhìn thấy ánh mắt Mục Hàn Trì, lập tức hiểu ý hắn.

Hành động của chủ nhà kỳ quái, trong nhà nhất định có ẩn tình!

Mục Hàn Trì và Thẩm Chiêu nhìn nhau, sau đó ăn ý gật đầu.

Triệu Ấu Lăng lập tức hiểu ra loại ăn ý không lời này.

Tình huynh đệ quả nhiên không gì sánh bằng!

Triệu Ấu Lăng thầm ghen tị, nhưng ngay sau đó lại trở nên căng thẳng.

Từ trong nhà truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt của nữ tử, là loại âm thanh phát ra khi bị bóp cổ, khó thở.

“Nghĩa muội…”

Thẩm Chiêu quay đầu lại, phát hiện Triệu Ấu Lăng không những không rời đi cùng bọn họ mà còn áp sát vào tường, không khỏi khẽ gọi.

Triệu Ấu Lăng xua tay với Thẩm Chiêu, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh trong nhà.

Tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng vải thô ma sát với giường chiếu, tiếng tay chân va chạm…

Nghe thấy những âm thanh này, Triệu Ấu Lăng bỗng chốc cảm thấy toàn thân run rẩy.

Lúc này, Mục Hàn Trì đã vòng ra sau nhà, quay đầu lại thấy Thẩm Chiêu đứng im gọi Triệu Ấu Lăng.

“Không cần gọi nàng ấy, ngươi ở đây canh chừng, ta và Mục Lôi hành động là được.”

Vừa dứt lời, Mục Hàn Trì nghe thấy tiếng đập vỡ cửa sổ và tiếng kêu kinh hãi của Thẩm Chiêu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục Hàn Trì như một cơn gió lướt đến trước mặt Thẩm Chiêu, nhìn thấy cửa sổ căn phòng sáng đèn đã bị phá vỡ, ngay sau đó ánh sáng vụt tắt, bốn phía chìm vào bóng tối.

“Tên yêu râu xanh kia, dám giở trò với đàn bà con gái nhà lành!”

Triệu Ấu Lăng quát lớn, dồn thêm sức lực vào chân, giẫm lên tên côn đồ khiến hắn ta đau đớn kêu la thảm thiết.

“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết của tên côn đồ, Triệu Ấu Lăng vô thức nới lỏng lực đạo dưới chân.

Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo từ bên cạnh đ.â.m thẳng vào mặt cô.

Triệu Ấu Lăng đang túm chặt cổ áo tên côn đồ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng "phụt" một cái, một luồng chất lỏng nóng hổi bốc mùi tanh tưởi b.ắ.n tung tóe lên mặt cô.

Xong rồi, ta c.h.ế.t rồi!

Triệu Ấu Lăng kinh hãi thầm kêu lên, nhưng lại cảm thấy tên côn đồ dưới chân mềm nhũn ngã xuống.

Ánh sáng trước mắt bừng lên, Mục Hàn Trì tay cầm chuôi đao, quan sát xung quanh.

“Không ngờ trong làng lại có đạo tặc.

Sao hai tên yêu râu xanh này lại chạy đến ngôi làng nhỏ bé thế này… Chẳng trách lão bá kia không dám mở cửa, sợ chúng ta bị liên lụy.”

Thẩm Chiêu duỗi chân đá đá tên côn đồ cao to đã ngã xuống đất, sau đó quay đầu nhìn thanh niên gầy gò, mặt đen sì c.h.ế.t gục bên tường.

“Cảm ơn huynh.”

Lúc này Triệu Ấu Lăng mới nhận ra vừa rồi là Mục Hàn Trì đã cứu mình.

Nếu không, người nằm đó chính là nàng.

“Không bàn bạc gì đã tự ý hành động, sau này không được phép làm như vậy nữa.”

Mục Hàn Trì liếc nhìn Triệu Ấu Lăng, sau đó xoay người đi tới bên giường, xem xét người phụ nữ dường như đã tắt thở.

Nhìn thấy người phụ nữ tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, Mục Hàn Trì quay người bảo Triệu Ấu Lăng tiến lên giúp đỡ kiểm tra.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Liu Xing

Check: Ngọc Kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play