“Quan nhân… Gọi là Mục đại ca vẫn thích hợp hơn.”

Triệu Ấu Lăng cảm thấy mặt nóng bừng, quay đầu đi không dám nhìn cỗ xe ngựa đã đi xa.

“Mục đại ca phải để ta gọi mới đúng, hai người đã thành thân ba ngày rồi, vậy mà muội còn gọi là Mục đại ca, có gì mà phải ngại ngùng chứ!”

Thẩm Dung Tư bĩu môi, ánh mắt vẫn dõi theo xe ngựa của tổ mẫu biến mất nơi góc phố, quay đầu lại thì thấy Triệu Ấu Lăng đã bước vào trong tú phường.

Vân Nương vừa dọn dẹp xong cửa tiệm, chuẩn bị đóng cửa về hậu viện trông con, nghe thấy tiếng rèm cửa vang lên, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Ấu Lăng bước vào, nàng sững người một lúc rồi mỉm cười.

Hôm đó Vương thị từ tú phường đi ra đã dẫn Triệu Ấu Lăng đi, Vân Nương đứng trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng, lúc ấy nàng còn nghĩ cô nương này chắc là người nơi khác đến, không biết nguy hiểm khi làm việc cho Thẩm Thái phu nhân.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng nàng ấy còn nhớ đến Triệu Ấu Lăng, không biết nàng ở phủ Trấn Quốc công thế nào rồi, sắp đến ngày sinh thần của Thẩm Thái phu nhân, nhỡ may không thêu ra đồ gì thì sau này đừng hòng ở lại Kinh thành nữa.

Vân Nương ngẩng đầu nhìn Triệu Ấu Lăng ăn mặc sang trọng, lại nhìn thấy Thẩm Dung Tư xuất hiện phía sau nàng, nàng ấy giật mình vội vàng tiến lên hành lễ, nói chuyện cũng đặc biệt cung kính cẩn thận.

“Nơi này của ngươi có hoa văn và vải vóc đẹp mắt nào thì mang ra đây cho chúng ta chọn, chúng ta định may vài bộ y phục.

Y phục bốn mùa của nàng ấy đều phải làm, ngươi cứ lo liệu đi.”

Thẩm Dung Tư một câu hai câu đều “chúng ta”, rõ ràng là không xem Triệu Ấu Lăng là người hầu.

Vân Nương là người từng trải, lập tức hiểu ý của Thẩm Dung Tư.

Nhiệt tình đáp ứng, lục tung hòm tủ tìm kiếm những mẫu y phục đẹp nhất, thời thượng nhất bày ra trên quầy mời Thẩm Dung Tư và Triệu Ấu Lăng lựa chọn.

May y phục cho Thẩm Thái phu nhân là công việc khó nhằn, nhưng may y phục cho các tiểu thư khuê các lại là một công việc béo bở.

Chỉ cần kiểu dáng đẹp, một khi truyền ra ngoài, sẽ có thêm nhiều tiểu thư khuê các tiếp tục tìm đến may y phục.

“Mẫu hoa văn này đẹp đấy! Chắc là ta hợp hơn, muội đã là Thế tử phi rồi, ăn mặc phải đứng đắn một chút.

Thật ra, ba bộ y phục ta tặng muội không phù hợp với muội lắm.

Nhưng mà cũng không sao, ta đã tặng muội rồi thì sẽ không đòi lại, muội là Thế tử phi chắc cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ta chứ, cứ theo giá bên ngoài mà bồi thường cho ta vài bộ y phục hoặc bạc cũng được.”

Triệu Ấu Lăng tiện tay cầm lấy một mẫu vải, Thẩm Dung Tư lập tức giật lấy nói, thậm chí còn đẩy nàng sang một bên.

Triệu Ấu Lăng im lặng mỉm cười, vốn dĩ nàng cũng không hứng thú lắm với y phục mới, chỉ là mượn cớ cùng Thẩm Dung Tư ra khỏi phủ để thăm dò đường sá.

Dù sao nàng cũng không quen thuộc địa hình Kinh thành.

“Thế tử phi? Ôi trời ơi, xin thứ lỗi cho dân nữ không biết quý nhân.”

“Không cần khách sáo, ta vẫn thích làm tú nương hơn.”

Triệu Ấu Lăng mỉm cười nói với Vân Nương, đi đến vén rèm cửa lên, nhìn thấy Vệ ma ma và bốn hộ vệ cao lớn đi tới.

Triệu Ấu Lăng và Thẩm Dung Tư ngồi kiệu nhỏ đến, Vệ ma ma không muốn người ta nhìn thấy hai chiếc kiệu của phủ Trấn Quốc công dừng trước tú phường, nên đã cố ý bảo người khiêng kiệu đến con hẻm bên cạnh chờ.

Con phố này tập trung khá nhiều tú phường và cửa hàng tơ lụa, đợi Thẩm Dung Tư và Triệu Ấu Lăng dạo xong tú phường Cát Tường có thể tiếp tục dạo mà không cần phải ngồi kiệu nữa.

Làm sao mới có thể cắt đuôi những người này đây?

Triệu Ấu Lăng buông rèm cửa xuống, ánh mắt lay động không biết nên làm thế nào.

Nếu là một mình nàng thì rất dễ dàng, chỉ cần lẻn đi là có thể biến mất không dấu vết, nhưng mang theo Thẩm Dung Tư thì lại quá khó khăn.

Ý nghĩ bỏ rơi Thẩm Dung Tư để tự mình đến hiện trường vụ án điều tra không ngừng xuất hiện trong đầu Triệu Ấu Lăng.

Liếc nhìn Thẩm Dung Tư, nàng ấy đang hứng thú cầm một tấm lụa hoa áp lên người xem thử.

Trước khi ra khỏi phủ, nàng đã đồng ý với Thẩm Dung Tư sẽ dẫn nàng ấy đi điều tra vụ án, không thể thất hứa với nàng ấy.

Vừa rồi Thẩm Dung Tư cũng một lần nữa xác nhận với nàng là không được nói dối.

Ai bảo nàng lại yêu thích vị tiểu tỷ tỷ này chứ! Triệu Ấu Lăng thầm thở dài.

Vệ ma ma đi vào rất tự nhiên đứng bên cạnh Thẩm Dung Tư, Thẩm Dung Tư liếc nhìn Vệ ma ma, lúc này mới nhớ đến mục đích quan trọng nhất của mình trong chuyến đi này.

Y phục lúc nào cũng có thể may, tìm kiếm manh mối vụ án cha con Tranh Nhi bị g.i.ế.c mới là quan trọng nhất.

“Vân Nương, tiệm của ngươi có chỉ thêu kim tuyến không?”

Thẩm Dung Tư buông tấm vải xuống, đưa tay mân mê dãy chỉ thêu đủ màu sắc trên bàn.

Triệu Ấu Lăng hiểu ý của Thẩm Dung Tư, có người đã làm giả túi tiền của Thẩm Chiêu ném vào hiện trường án mạng để đổ tội cho hắn.

Chỉ cần tìm được người mua vải và chỉ thêu giống hệt túi tiền của Thẩm Chiêu là có thể tìm ra manh mối.

Thứ khó làm giả nhất trên túi tiền của Thẩm Chiêu chính là kiểu dáng chữ “Chiêu” được thêu và chỉ thêu kim tuyến.

Chỉ thêu kim tuyến không chỉ quý giá mà còn khó mua, ngay cả chỉ thêu kim tuyến trên lễ phục mà Vương thị bảo Triệu Ấu Lăng thêu cho Thẩm Thái phu nhân cũng phải vất vả mua từ cửa hàng tơ lụa chuyên cung cấp đồ cống phẩm ở Tô Hàng.

“Ngũ tiểu thư nói đùa rồi, tiệm thêu nhỏ bé của dân nữ sao có thể có chỉ thêu kim tuyến được, nếu ngũ tiểu thư muốn thêm kim tuyến vào hoa văn, vậy phải tìm chỗ khác mua, nhưng ta có thể thêu chỉ kim tuyến.”

“Vậy ngươi có biết chỗ nào bán ở Kinh thành không?”

Thẩm Dung Tư không nản lòng, vẫn muốn tiếp tục dò hỏi.

Vân Nương lắc đầu cười khổ, cảm giác như sắp vuột mất một vụ làm ăn lớn, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối vì kỳ vọng.

“Ngũ tiểu thư, hay là chúng ta đến chỗ khác tìm xem sao.”

Vệ ma ma có chút không kiên nhẫn.

Bình thường bà đều ở trong phủ đi theo Vương thị, quản lý toàn bộ nô bộc trong phủ.

Mấy ngày nay, Vương thị giao cho bà toàn là những việc không thấy công lao.

“Vệ ma ma đừng vội, ta thấy ngũ tiểu thư rất thích những mẫu hoa văn thêu ở đây, còn có hai tấm vải kia nữa, chi bằng để ngũ tiểu thư may đo thật cẩn thận, quyết định y phục mới để mặc trong bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân vào ngày kia để còn kịp may.”

Triệu Ấu Lăng nháy mắt với Thẩm Dung Tư, Thẩm Dung Tư lập tức phụ họa theo.

“Ở đây không có chỉ thêu kim tuyến, hay là Vệ ma ma thay ta đi chỗ khác tìm.

Ta sẽ đặt may y phục ở đây luôn, đỡ phải chạy đi chỗ khác gây chú ý, như vậy chúng ta cũng có thể nhanh chóng quay về.

Ta sợ tổ mẫu chờ lâu lo lắng.”

Thẩm Dung Tư nói rất có lý, Vệ ma ma đáp ứng rồi đi ra ngoài tìm kiếm chỉ thêu kim tuyến.

Bà ấy để lại bốn tên hộ vệ canh giữ ở cửa tiệm thêu, đảm bảo an toàn cho các tiểu thư.

Vân Nương bận rộn vẽ mẫu, đo kích thước, xác định hoa văn.

Thẩm Dung Tư bảo nàng ấy đừng vội, cứ từ từ, để nàng và Triệu Ấu Lăng ra ngoài tìm chút đồ ăn vặt, lát nữa sẽ quay lại.

Vân Nương biết các tiểu thư thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm không muốn bị gò bó, bèn cúi đầu tiếp tục bận rộn với công việc dang dở.

Từ cửa sau của tú phường Cát Tường đi ra, rẽ qua con hẻm là đến lầu xanh nổi tiếng Kinh thành - Tầm Phương Các.

Hiện trường bị hại của cha và huynh Tranh Nhi chính là ở trước cửa Tầm Phương Các.

Vụ án mạng xảy ra đêm qua dường như không hề ảnh hưởng gì đến không khí náo nhiệt của Tầm Phương Các.

 

Lúc này đèn đã được thắp sáng, từng hàng đèn lồng màu đỏ cao lồng lộng trang trí khiến cho hai tầng của Tầm Phương Các trở nên lung linh rực rỡ.

Trên lầu, những mỹ nhân dựa vào lan can cười nói, hát xướng, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đường phố, vẫy tay với những người đi đường, lắc nhẹ chiếc quạt lụa rực rỡ.

Các cô nương đứng trước cửa đón khách nũng nịu, níu kéo những vị khách tìm đến, đưa từng vị khách hào khí bất phàm bước vào Tầm Phương Các.

Dù đã tham dự không ít yến tiệc náo nhiệt của những gia tộc giàu có, nhưng Thẩm Dung Tư chưa bao giờ thấy cảnh tượng quyến rũ và cuồng nhiệt đến mức này.

Nàng hít hít mũi, cảm thấy mùi hương của Tầm Phương Các đặc biệt mê hoặc lòng người, nhìn từng cô gái trẻ tuổi bị những người đàn ông to béo ôm ấp trong lòng, nàng không nhịn được mà khịt mũi coi thường.

“Này, muội nói xem tại sao bọn họ có tay có chân mà lại đi làm cái nghề bán rẻ nụ cười này chứ?”

Thẩm Dung Tư nhìn về phía cửa Tầm Phương Các nói.

Không nghe thấy Triệu Ấu Lăng trả lời, nàng ấy quay đầu lại, phát hiện Triệu Ấu Lăng đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào hai vết đen trên đất, trầm ngâm suy tư.

“Có phải muội đã phát hiện ra gì rồi không? Nhị ca ta nhất định sẽ không g.i.ế.c người.

Nhưng có khả năng huynh ấy thật sự đến Tầm Phương Các, nhị ca ta vốn thích mỹ nhân, ta thấy Tầm Phương Các này mỹ nhân không ít đâu.

Cũng không biết nhị ca ta nhìn trúng ai… Đã lâu rồi nhị ca ta không dẫn mỹ nhân về phủ.”

Triệu Ấu Lăng vẫn chăm chú nhìn vào vết tích trên mặt đất, không để ý đến lời Thẩm Dung Tư nói.

Thẩm Dung Tư tự cảm thấy vô vị, liền ngồi xuống xem thử, đột nhiên thấy Triệu Ấu Lăng dùng tay chạm vào hai vết đen đó, sau đó lại đưa ngón tay vào miệng.

“Trời ơi! Muội làm gì vậy? Thật là ghê tởm.”

Triệu Ấu Lăng ăn đất ngay trên đường, khiến Thẩm Dung Tư kinh ngạc.

Nàng ấy che miệng lại nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ.

“Đi thôi, đây không phải hiện trường vụ án.

Đúng rồi, tỷ nói nhị ca tỷ thường xuyên đến Tầm Phương Các sao?”

Triệu Ấu Lăng đứng dậy.

“Ta không nói vậy.

Ta chỉ nói nhị ca ta thích mỹ nhân mà Tầm Phương Các có nhiều mỹ nhân như vậy, nhất định huynh ấy sẽ đến đây xem.

Nếu không cũng uổng cho danh tiếng công tử phong lưu của huynh ấy ở Kinh thành.”

Thẩm Dung Tư cũng không biết danh tiếng công tử phong lưu đối với Thẩm Chiêu là tốt hay xấu, nàng ấy chỉ cảm thấy nhị ca của nàng ấy đẹp trai, trong số các công tử ở Kinh thành không ai sánh bằng.

Cho dù là vị Trạng nguyên mới thi đỗ Tống Dự mà các tiểu thư khuê các ở Kinh thành đều khen ngợi kia, nếu thật sự so sánh với Thẩm Chiêu, thì dung mạo và khí chất cũng kém hơn ba phần.

“Vậy tỷ có muốn đến Tầm Phương Các xem mỹ nhân không?”

“Á! Muội nói thật sao? Ta nghe nói Tầm Phương Các không tiếp khách nữ.

Bọn họ sẽ không cho chúng ta vào đâu.”

Thẩm Dung Tư vừa háo hức vừa lo lắng, nhìn Triệu Ấu Lăng với ánh mắt đầy mong đợi.

“Không thử làm sao biết được!”

“Vậy ta sẽ cùng muội đi xem thử.”

Trên mặt Thẩm Dung Tư lộ rõ vẻ hưng phấn, kéo tay áo Triệu Ấu Lăng, nấp sau lưng nàng, cẩn thận nhìn xung quanh.

Triệu Ấu Lăng đi được hai bước rồi dừng lại.

“Thôi bỏ đi, nếu bọn họ không cho vào mà chúng ta lại để lộ thân phận thì sẽ rất phiền phức.”

“Ồ…”

Thẩm Dung Tư quay đầu lại liếc nhìn Tầm Phương Các lần cuối, không cam lòng đi theo Triệu Ấu Lăng quay trở lại tú phường Cát Tường…

Vết m.á.u ở hiện trường vụ án không phải là m.á.u người, nếu muốn tìm kiếm thêm manh mối thì phải tìm người hỏi thăm.

Vụ án mạng trước cửa Tầm Phương Các nhất định sẽ khiến các cô nương bàn tán xôn xao, chỉ có trà trộn vào trong Tầm Phương Các mới có thể nghe ngóng được những manh mối có giá trị hơn.

Nếu nàng mang theo Thẩm Dung Tư vào Tầm Phương Các chắc chắn sẽ không ổn, Thẩm Dung Tư là tiểu thư khuê các ở Kinh thành, cho dù nàng ấy không quen biết người khác, thì cũng có không ít người quen biết nàng ấy.

Triệu Ấu Lăng không muốn vội vàng mạo hiểm, nàng dự định sau khi quay về phủ Trấn Quốc công, sẽ một mình cải trang, ban đêm đột nhập vào Tầm Phương Các thăm dò, sau đó là đến Đại lý tự.

Chỉ có điều tra rõ ràng hai chứng cứ kia là do người khác giả mạo, nàng mới có cơ hội giúp Mục Hàn Trì và Thẩm Chiêu gột sạch tội danh.

Trong phòng Thẩm Thái phu nhân chỉ còn lại một ngọn đèn le lói, chắc bà đã ngủ say rồi.

Triệu Ấu Lăng mặc bộ thường phục của đàn ông mà nàng lấy được trong phòng Thẩm Chiêu lên người, chỉnh sửa lại tóc tai trước gương đồng, đảm bảo người khác không thể nhìn ra nàng là nữ cải nam trang.

Sau đó rón rén mở cửa sổ sau, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Phủ Trấn Quốc công có thị vệ canh gác nên không tiện ra vào bằng cửa chính, nàng từ cửa sau Phủ Hương Uyển dễ dàng nhảy vào Hoài Vương phủ, sau đó lại từ cửa bên hông của Hoài Vương phủ lẻn ra ngoài, nhanh chóng đến Tầm Phương Các.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Nhu

Check: Trân Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play