Bữa cơm này đúng là khiến người ta đứng ngồi không yên.

May mà vì phải mau chóng ăn xong để còn đưa Quách Bảo Quốc và Lưu Hạ Dân đi hạ táng trước buổi trưa nên nó kết thúc rất nhanh.

Sau bữa cơm, Lưu Văn Hiên xuất hiện trong bộ đồ tang và đốt một tràng pháo.

Giữa tiếng pháo nổ, mấy thanh niên cường tráng khiêng hai cỗ quan tài, loạng choạng đi về phía sau núi.

Đám tang thật tẻ nhạt, thê lương và buồn bã.

Tang lễ tiến hành được một nửa thì trời bỗng mưa nhỏ khiến bầu không khí trở nên càng ngột ngạt thêm.

Sau đám tang, hai người con của Quách Bảo Quốc đến tìm nhóm người chơi, liên tục nói xin lỗi, mà tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu xin lỗi.

Chu Lệ nheo mắt hỏi: "Rồi rốt cuộc là cha cô chết như thế nào? Không phải là cắn rứt lương tâm nên tự sát đó chớ?"

"Này..." Cô cả nhà họ Quách ấp úng, mặt đỏ bừng.

"Chị ơi! Chúng ta vẫn nên nói thật đi.

Ba đã làm sai thì chúng ta nên thành tâm xin lỗi mới đúng, đừng giấu giấu giếm giếm thay ông ấy nữa." Cậu em trai nói.

Sau đó, cậu ta quay lại nhìn nhóm người trước mặt: "Ba em đã bị Thần chủ trừng phạt."

"Tức là sao?"

"Thần chủ chỉ dạy chúng em phải một lòng hướng thiện, không được hại người, cũng không được có tâm tư mưu hại người khác, nếu như phạm phải lỗi thì sẽ bị trừng phạt.

Ba em đưa các anh chị tới nhà thờ Tổ, ý đồ lợi dụng sức mạnh của Thần chủ để báo thù.

Hành vi như vậy quá đáng sợ! Đêm qua, lúc ông ấy trở về, lòng biết bản thân không thể sống nổi nên đã tự nhốt mình ở trong phòng.

Sáng nay em đến gọi ông ấy dậy ăn sáng thì phát hiện ra ông ấy bị treo ở trên xà nhà, cơ thể cũng đã cứng cả rồi."

Lúc đầu, cậu em trai vẫn còn phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại không khỏi đau lòng.

Cậu ta nghĩ tới khung cảnh người cha thật thà và lương thiện của mình bị treo ngược trên xà nhà như một kẻ tội đồ ban sáng, nỗi đau trong lòng lại càng lớn hơn.

"Em nói chú Quách biết mình sẽ chết sao?" Nhiếp Tiểu Lam hỏi.

"Ông ấy đã làm ra chuyện đáng sợ như vậy thì lẽ nào lại thoát được khỏi sự trừng phạt chứ? Ông ấy có ý đồ hại người thì tất sẽ nhận phải sự trừng phạt của Thần chủ, không ai cứu được nổi, bao gồm cả chính ông ấy." Cậu em trai chùi nước mắt, nói.

Phó Kỳ Đường nghĩ tới những lời ông già gầy nhom nói lúc ăn cơm, hại người ắt sẽ hại mình, ác giả ác báo.

Hai câu này có thể chỉ là câu châm ngôn thông thường ở những nơi khác, nhưng dường như đã trở thành chuẩn mực ứng xử ở thôn Đào Nguyên.

Ở hiền thì chưa chắc đã gặp lành nhưng kẻ xấu thì rồi cũng sẽ tiêu vong, thoạt nghe có vẻ rất tích cực, nhưng lại quá ố dề.

Hơn nữa...!Đó mà là phong cách của Thần chủ hồi quy à?

Các bình luận đặt nghi vấn cũng đúng lúc bay bay.

[34: Ơ...!Chuyện này...!Thần chủ hồi quy là Bụt rởm cơ mà? Lẽ nào do tôi nhớ nhầm? ]

[12: Không lầm đâu, theo tình báo ở vòng trước thì quả thực là ác lắm.

Nhưng hình như bây giờ là cốt truyện mới.

]

[04: Thế đây là câu chuyện về một vị thần cưỡng chế, ép buộc các tín đồ của mình phải một lòng hướng thiện, không thì sẽ chết? Đúng là tàn ác.

]

"Là người thì sao tránh được có lúc mắc lỗi chứ? Chẳng lẽ lần nào cũng giết người à?" Tống Dục đẩy gọng kính, nói.

Cậu em trai lắc đầu: "Không phải thế đâu.

Hầu như mấy lỗi nhỏ thì Thần chủ sẽ không để ý, lại còn có ông Giang nữa.

Ông Giang là bô lão trong thôn.

Khi còn nhỏ, ông ấy đã được tận mắt nhìn thấy Thần chủ và nhận được lời chúc phúc riêng của Thần chủ.

Nếu là mấy lỗi phổ thông thì chỉ cần đi tìm ông Giang rồi thành tâm ăn năn là đã được Thần chủ tha thứ."

Lại nhắc tới ông Giang.

Lúc trước, người đàn ông mở đầu màn quỳ gối kia cũng nhắc tới ông Giang, chỉ có ông Giang mới biết người ngoài mà vào nhà thờ Tổ thì sẽ xảy ra chuyện không hay nào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một NPC khá quan trọng.

"Ông Giang có tới không?" Lâm Phưởng vừa hỏi vừa ngó nghiêng tứ phía.

"Không.

Ông Giang lớn tuổi rồi, sức khỏe càng ngày càng kém.

Vài ngày trước ông ấy còn ngã bệnh, đã mấy hôm không xuống được khỏi giường rồi.

Mọi người đều rất sợ ông Giang mất, em cũng vậy." Cậu em trai nói.

Sắc mặt cậu ta trở nên u ám, lông mày nhuốm vẻ u sầu.

"Tại sao? Qua đời rồi thì trở về bên Thần chủ thôi mà." Tống Dục hỏi rồi lặp lại những gì vừa nghe được ở đám tang.

"Ông Giang không giống, ông ấy là người đại diện cho ý chí của Thần chủ.

Đã rất lâu Thần chủ không hiện thân rồi, một khi ông Giang chết thì cả thôn sẽ mất đi mối liên kết với Thần chủ.

Đến lúc ấy, không biết trong thôn sẽ có những thay đổi gì nữa."

Sau khi cậu em trai nhà họ Quách đi rồi, nhóm người chơi chia làm hai nhóm để hành động.

Tống Dục dẫn mọi người đi tìm ông Giang còn Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường thì có kế hoạch khác.

"Chúng tôi đi tìm đứa bé kia." Phó Kỳ Đường nói.

"Đứa nào? Thằng nhóc đi xe ba bánh đấy á? Tìm cậu ta làm gì?" Đồng Văn Khải hơi khó hiểu, hỏi.

"Không phải cậu ta.

Đứa nhóc ngồi ở bàn đối diện cơ.

Nếu tôi không nhìn nhầm thì e rằng cậu ta chính là người bình thường duy nhất ở trong thôn này." Phó Kỳ Đường lắc đầu, nhếch mép tỏ vẻ thích thú.

*

Tuy không biết cậu nhóc đó tên gì nhưng Phó Kỳ Đường đã lợi dụng bản tính thiện lương, nhiệt tình của người dân trong thôn, lúc trở về thì chặn đường một bác gái rồi lễ phép hỏi bác gái về cậu nhóc kia.

"Hai cậu muốn tìm thằng nhóc Hướng Viễn sao? Vừa khéo, tôi cũng định tới nhà thằng bé, để tôi dẫn các cậu đi." Bác gái mặt tròn cười nói. 

Bác gái thấy Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường không ai có ô, trên tóc và vai dính đầy hơi nước thì lập tức đau lòng khôn xiết: "Cơn mưa bất chợt quá, các cậu cực khổ rồi.

Lát nữa hai cậu đi cùng thằng nhóc Hướng Viễn tới nhà bác, bác nấu cho hai cậu bát canh gừng, nhớ đừng để cảm lạnh."

"Cảm ơn bác gái! Làm phiền bác quá ạ." Phó Kỳ Đường cười, nói.

Anh vốn đẹp trai, lại rất biết giả bộ trước mặt người lớn, cộng thêm việc dân làng ở đây đều là thánh nhân nên chỉ nói vài câu đã dụ dỗ được bác gái mặt tròn nhận là con đỡ đầu luôn.

Cung Tử Quận đi bên cạnh an tĩnh nghe, khóe miệng vẫn luôn cong cong.

Hơi nước mờ mịt trong không khí làm cho lông mày và đường nét sắc sảo thường ngày của hắn trở nên mềm mại hẳn.

"Tính ra thì số thằng nhóc Hướng Viễn cũng khổ, ba mẹ nó là hai kẻ không ra gì nên cả thôn đều xúm vào nuôi nó.

Nhưng mà...!Ba mẹ có tệ đến đâu thì cũng là người thân, nhất thời bảo mất là mất luôn, không biết thằng nhóc ấy đau lòng như thế nào."

"Ba mẹ cậu nhóc qua đời rồi sao? Khi nào vậy ạ?"

Phó Kỳ Đường nhớ lại vóc dáng của cậu nhóc.

Cậu bé mặc một chiếc áo phông hoạt hình, cổ áo và cổ tay áo đều bẩn thỉu, trên áo có vết ố, xem ra quả thực là do sự chăm sóc cẩu thả của cha mẹ cậu.

"Đợt trước, mọi người cũng khuyên hai vợ chồng bọn họ hãy sống yên ổn, nuôi dưỡng con cái cho tử tế nhưng bọn họ nhất quyết không nghe, cuối cùng là ầm ĩ thành như vậy.

Hầy...!Đáng thương nhất vẫn là đứa trẻ."

Bác gái mặt tròn thở dài, không muốn kể nhiều về chuyện đó nên chỉ nói qua loa vài câu.

Lời trong ý ngoài đều có vẻ như đang ám chỉ giữa hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, để rồi cuối cùng kết thúc trong bi kịch.

Tuy nhiên, xét đến tình hình đặc biệt của nơi "quả báo tới sớm" như thôn Đào Nguyên thì Phó Kỳ Đường cũng không chắc nên chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

"Vâng."

Theo lời bác gái mặt tròn, cậu nhóc Hướng Viễn năm nay mới lên năm, dân làng thương cậu nhóc còn nhỏ mà đã mồ côi cha mẹ nên đều muốn đón cậu nhóc về chăm sóc, coi cậu nhóc như con nhưng đều bị cậu nhóc từ chối.

"Thằng nhóc đó vốn bướng bỉnh, không thích nói chuyện.

Lần này xảy ra sự việc như vậy, tính cách cũng càng trở nên kỳ quái hơn, cứ luôn la hét một mình.

Thằng bé mới năm tuổi, cảm thấy khó chịu nhưng lại chẳng thể trút ra, chỉ có thể như vậy." Bác gái mặt tròn nói, hai mắt cũng đỏ ửng, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra lau mắt.

Thấy Phó Kỳ Đường nhìn mình, bác gái xấu hổ cười rồi thở dài: "Người trong thôn đều muốn giúp thằng bé nhưng lòng tự tôn của đứa nhóc đó rất cao, nói thế nào cũng không chịu.

Nếu mà được thì lát nữa các cậu khuyên thằng nhỏ giúp bác đi.

Còn bé như vậy, thế nào thì vẫn cần có người chăm sóc."

Phó Kỳ Đường gật đầu đồng ý, liếc nhìn Cung Tử Quận rồi đáp lại chắc nịch: "Bác gái yên tâm, cứ để cháu.

Cháu giỏi dỗ trẻ con lắm."

Cung Tử Quận cười, ngước mắt nhìn anh, "ừm" một tiếng đầy hàm ý.

Ba người đi thêm một lúc, phía xa xa dần hiện ra vài ngôi nhà rải rác.

"Phía trước là nhà của thằng nhóc Hướng Viễn.

Chính là ngôi nhà đó đó." Bác gái mặt tròn chỉ vào ngôi nhà hai tầng mới tinh, nói.

Phó Kỳ Đường liếc nhìn, quả nhiên thấy chỗ cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ rất mới, màu sắc vẫn còn tươi, chứng minh nhà này vừa có tang sự.

Cánh cửa màu đen đóng chặt, có lẽ vì trời mưa nên ngoài cửa rụng rất nhiều lá cây.

"Hướng Viễn ơi! Bác gái qua thăm con này!" Bác gái đi tới gõ cửa, nhẹ nhàng nói.

Bên trong chẳng có động tĩnh gì.

Bác gái lại gõ thêm vài cái nữa, sau đó quay lại nói với Phó Kỳ Đường: "Lạ quá.

Có phải thằng nhóc ra ngoài rồi không?"

Hôm nay toàn bộ người trong thôn đều tham gia lễ đưa tang ở sau núi, chỉ trừ mỗi ông Giang ốm đau không xuống nổi giường và nhóc Hướng Viễn không đến, trên đường trở về cũng không hề có bóng người nào.

Bác gái mặt tròn ngẫm nghĩ rồi sắc mặt khẽ thay đổi, nói: "Thôi chết! Thằng nhóc Hướng Viễn sẽ không đi tìm ông Giang chứ? Này là có chuyện rồi!"

Nhận thấy lời nói này có nội tình, Phó Kỳ Đường cố ý không quan tâm, nói: "Có lẽ là già trẻ tìm nhau nương tựa thôi.

Bác gái yên tâm, trẻ con mà, đi chơi một lát là tự mò về."

"Nhưng...!Nhưng mà...!Thằng nhóc Hướng Viễn rất hận ông Giang.

Nếu không có ai trông, có thể nó sẽ giết ông Giang mất!"

Lời còn chưa dứt, cánh cửa sắt màu đen "cạch" mở, một bóng đen từ bên trong bay ra.

Mắt thấy nó sắp đụng trúng bác gái mặt tròn, Phó Kỳ Đường nhanh chóng đưa tay đẩy bà ấy ra.

Bóng đen bay qua hai người, đập mạnh xuống đất.

Đó là một chiếc ghế gỗ.

"Bác nói dối! Cháu thèm vào mà giết người!" Một giọng nói trẻ con từ phía trên vang lên.

Phó Kỳ Đường ngước nhìn, đúng là cậu nhóc đen gầy anh nhìn thấy lúc ăn cơm.

Cậu bé vẫn mặc chiếc áo phông bẩn thỉu đó, ngồi dựa vào tường, trên tay ôm một chiếc giỏ tre.

"Bác đến đây làm gì? Mau đi đi! Cháu không muốn nhìn thấy bác!"

Cậu nhóc Hướng Viễn vừa nói vừa lấy cà chua và trứng gà trong giỏ tre ra chọi vào bác gái mặt tròn.

Nhất thời, trứng rơi như mưa.

Một quả cà chua bay tới, sắp đập trúng Phó Kỳ Đường thì bị Cung Tử Quận vươn tay bắt lấy.

"Đỉnh!" Phó Kỳ Đường nói rồi nhìn màu sắc của quả cà chua, trầm ngâm nói: "Màu tươi lắm, quả này ngon đấy.

Cất cẩn thận nhé, tối nay nấu mỳ cho anh ăn."

Cung Tử Quận nghe Phó Kỳ Đường nói thì liếc mắt nhìn anh một lượt rồi bảo: "Nói được làm được đấy nhé."

Phó Kỳ Đường bỗng nhiên xấu hổ tức giận: "...!Cút!"

"Vừa nói xong mà đã không nhậ là hơi quá đáng đấy nhé."

Phó Kỳ Đường lật mặt cướp lấy quả cà chua trong tay Cung Tử Quận, lườm hắn: "Sỉ nhục món mỳ thế à? Anh không xứng đáng ăn mỳ, uống nước mỳ đi! Ăn no là sẽ nghĩ quàng, tôi thấy anh cần phải bị bỏ đói hai bữa để tâm hồn được thanh lọc."

Cung Tử Quận ám chỉ nói: "Ừ...!Dù sao tôi cũng chưa từng được ăn no bao giờ."

"......"

"Không, còn chưa được nếm thử bao giờ nữa."

"Tôi xin anh, đến đây thôi." Phó Kỳ Đường bưng mặt, xấu hổ không dám nhìn đạn bình luận, khẽ nói: "Đã bảo là ghi sổ rồi còn gì!"

"Lại nợ! Tôi thấy chắc là cậu vẫn không hiểu rồi."

Cung Tử Quận cười, chút sóng triều trong ánh mắt hắn biến mất.

Hắn không tiếp tục chủ đề này nữa, vẻ mặt vô cảm lại lần nữa trở lại.

Hắn ngước lên liếc nhìn cậu nhóc Hướng Viễn đang tựa vào tường.

Cậu nhóc Hướng Viễn bất giác run rẩy, nâng tay đập vỡ một quả trứng.

"Hướng Viễn! Con cứ xuống đây đi đã, trên đó nguy hiểm quá! Trời còn đang mưa nữa, cẩn thận không ngã mất.

Con về nhà với bác đi! Về bác nấu canh ngon cho ăn."

Bác gái mặt tròn lúng túng tránh "đạn" nhưng có vẻ do cũng có chút tuổi, tay chân không được linh hoạt nên có một quả trứng đã đập trúng vào phần ngực của bà ấy.

Vỏ trứng vỡ vụn, lòng trắng trứng trong suốt dính nhớt chảy xuống váy áo, lòng đỏ trứng bị lực hấp dẫn kéo xuống, từ hình tròn trở thành vệt dài khó coi.

"Haha! Bị cháu ném trúng rồi nhé! Mau cút đi! Nếu không thì sẽ có những thứ còn lợi hại hơn đang chờ bác đấy!" Cậu nhóc Hướng Viễn cười toe toét, nhặt một viên gạch trên tường huơ huơ, nói tiếp: "Dù sao bác cũng nghĩ là cháu giết người, thế thì cháu sẽ giết bác một cách cẩn thận!"

"Ý của bác không phải như thế! Ôi...!Bé Hướng Viễn ngoan nhé, mau xuống đây rồi về nhà với bác đi.

Về chơi với chị Phương Phương, được không?"

"Không được! Không được! Cháu không thèm về với bác đâu! Cháu muốn ở nhà của cháu! Bác đi đi! Bác mà còn không đi là cháu thả Đại Hoàng ra cắn đấy!"

Cậu nhóc vừa dứt lời thì có tiếng sủa vang lên.

Một con chó tuy không lớn lắm nhưng lại rất hung dữ đột nhiên bước ra từ trong khe cửa.

Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường vốn đứng ở chỗ cửa nên con chó vừa bước ra đã chồm lấy họ.

Tuy nhiên, lao tới một nửa thì con chó đột nhiên chuyển hướng sang phía bác gái mặt tròn.

Phó Kỳ Đường cảm thán: "Không hổ là sự áp bức tới từ đồng loại cấp cao.

Chỉ cần chó hơn cả chó thì chẳng có con chó nào là không sợ mình nữa.

Có đúng không? Cung Tử Quận?"

Cung Tử Quận lườm anh: "Sổ ghi nợ thêm một trang mới rồi đấy."

"......"

Dưới sự phối hợp của trứng gà, cà chua và bé chó, bác gái đành phải chọn từ bỏ.

Chỉ là bà ấy vẫn vô cùng lo lắng, đi một bước ngoái đầu ba bước, thở dài rời khỏi đó.

"Đại Hoàng! Đi về!"

Sau khi bác gái mặt tròn đi rồi, cậu nhóc Hướng Viễn gọi chú chó Đại Hoàng về, sau đó cúi đầu nhìn Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận.

Nét tươi tắn và hoạt bát của một đứa trẻ trên mặt cậu nhóc biến mất.

Vẻ ghét bỏ, khó chịu đang diễn dở đột nhiên vụt tắt, cứ như chiếc vòi nước bị khóa lại.

"Mấy anh cũng đi đi.

Nhà em chẳng tiếp đón ai đâu." Cậu nhóc nói rồi nhảy từ trên bờ tường xuống.

Phó Kỳ Đường thở dài.

Có một số đứa trẻ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục, một số đứa thì không.

Nhìn vào những biểu hiện vừa rồi, cậu nhóc Hướng Viễn rõ ràng là thuộc tốp sau.

Mà vừa khéo là anh lại chẳng phải người kiên nhẫn giảng được lý lẽ với trẻ con.

Anh liếc nhìn Cung Tử Quận, hắn gật đầu mà chẳng có biểu cảm gì.

Tiếp theo, hắn nhảy vụt lên bờ tường, túm gáy cậu nhóc Hướng Viễn lôi xuống.

Nhóc Hướng Viễn: "Ủa anh?"

"Cậu bé, có một vài người chịu nói chuyện tử tế với em, giống như bác gái ban nãy.

Nhưng cũng có một vài người sẽ chẳng chịu đâu, ví dụ như tụi anh vậy.

Hiểu không?" Phó Kỳ Đường cúi xuống xoa xoa đầu cậu nhóc.

"Thả em ra! Anh bắt nạt trẻ con! Không biết xấu hổ!"

Cậu nhóc Hướng Viễn trong tay Cung Tử Quận khua chân khua tay, nhưng tay chân ngắn ngủn của cậu nhóc thậm chí còn chẳng chạm tới nổi góc áo của Cung Tử Quận.

Quậy một lúc thì cậu nhóc thấy hai ông anh này quả thực không hề xấu hổ khi bắt nạt trẻ con như vậy nên dần dần dừng lại.

Cậu nhóc ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, tức giận, hận thù, bất lực, có lẽ còn có cả nước mắt.

Tuy nhiên, cậu bé lại nhếch khóe miệng lên, hóa tất cả bão giông thành một nụ cười: "Dù ba mẹ em gọi các anh tới làm gì thì cũng đều muộn cả rồi.

Họ đã chết rồi, chôn ở sau nhà, các anh tự tìm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play