2.

Bồ Tát như nghe thấy lời ta, giữa đám người ồn ào xông vào, tất cả đều hô cùng một câu, Thiên ân bao la, thánh chỉ c.h.é.m đầu đã được thu hồi vào sáng sớm nay.

Nhiều phu nhân ăn vận hoa lệ đau lòng nhìn chàng từ đầu đến chân, có người còn khóc ngất trên người chàng mà nói: “Ta đâu phải sinh ra một đứa con trai, ta đây là sinh ra một kẻ oan gia, cả thiên hạ quan lại không ai dám quản, chỉ mình con đi ra mặt.”

Nhưng khóc xong, trong mắt lại là niềm tự hào không giấu nổi, rõ ràng là rất vui mừng vì nhi tử của mình trưởng thành như thế.

Ta cũng rất vui, nhưng lại rụt mình vào góc khuất hơn. Lưu ma ma dẫn ta vào không ngừng ra hiệu, bảo ta im lặng, im lặng hơn nữa, để mọi người đều quên mất còn có ta trong ngục.

Nhưng Triệu Thanh Hà lại không quên, chàng sắp bước ra khỏi cửa ngục bỗng quay lại, bước đến bên ta, thản nhiên nói: “Dù thế nào, ta và cô nương đã có q.u.a.n h.ệ x.á.c th.ịt, nàng theo ta về phủ đi, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Chàng đứng đó cao ngất, bóng phủ lên người ta, xa cách như tiên nhân trên trời.

Ta không nhìn rõ nét mặt chàng, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Công tử nói đùa rồi, đêm qua ngài ý chí kiên cường, chúng ta nào có xảy ra chuyện gì.”

Đã nói rõ từ trước, dù ta may mắn có thai, Triệu phủ cũng sẽ không để đứa bé nhận ta làm mẹ ruột, huống chi giờ chàng đã bình an vô sự, càng không thể dây dưa gì với ta.

Chàng nhíu mày khó hiểu: “Nàng nói càn gì vậy, chúng ta rõ ràng…”

Mẫu thân chàng kéo tay áo chàng, nói: “Phụ nhân này là một quả phụ, phủ ta thấy nàng đáng thương mới thuê nàng đưa cơm cho con hai ngày, con đừng hủy hoại thanh danh người ta, nàng còn hai đứa con thơ phải nuôi đấy.”

Triệu Thanh Hà nhìn đống rơm, rồi lại nhìn ta, nét mặt cuối cùng cũng có chút biến đổi: “Không thể nào, đêm qua trước đó nàng rõ ràng còn là…”

Chàng còn muốn nói, nhưng các bậc trưởng bối không muốn nghe thêm, đám hạ nhân xúm lại lôi kéo, chỉ trong chốc lát, ta đã không còn thấy bóng chàng đâu.

Lưu ma ma đỡ ta dậy, phủi cỏ rác trên người ta, đưa cho ta một tờ ngân phiếu: “Cô nương Vương gia, cầm tiền này về nhà đi, coi như đêm qua chỉ là một giấc mộng, đừng nói với ai, đừng ép phu nhân nhà ta phải dùng đến hạ sách.”

3.

Đích thị là không thể nhắc đến, dù trượng phu của ta đã khuất núi, nhưng ta vẫn còn mẹ chồng và một đôi nhi nữ, mất đi thanh danh, họ biết sống sao đây.

Triệu phu nhân không lừa Triệu Thanh Hà, ta mười lăm tuổi đã gả vào Vương gia để xung hỉ, trượng phu ốm đau bệnh tật, một tháng thì qua đời, nhưng ta lại sinh cho hắn một cặp long phụng đã mồ côi cha từ trong bụng mẹ.

Cho nên Triệu gia mới thấy ta dễ sinh nở lại có phúc khí, bỏ qua việc để người trong nhà sinh con, mà tìm một người ngoài như ta làm nương tử nối dõi.

Ta xách thuốc cho mẹ chồng, còn mua thêm một gói kẹo ở tiệm bên cạnh, thu xếp gọn gàng, vui vẻ trở về nhà, một trăm lượng, vị thuốc có thể cứu mạng mẹ chồng ta cuối cùng cũng mua được rồi.

Về đến nhà, Tiểu Viên và Tiểu Hỉ một trái một phải ôm lấy chân ta: “Mẹ ơi, bà nội ngủ lâu quá vẫn chưa tỉnh, có phải bà sẽ không tỉnh lại nữa không?”

Lau khô nước mắt trên mặt hai đứa trẻ, ta nhét vào miệng mỗi đứa một viên kẹo: “Bà nội các con tâm địa còn tốt hơn cả Bồ Tát, Diêm Vương chắc chắn sẽ không đón bà đi sớm đâu. Đợi mẹ nhé, mẹ đi sắc thuốc nấu cơm đây.”

Trong bếp, gà và thịt mua hôm trước vẫn còn đó. Hôm ấy ta tuyệt vọng biết bao, cứ ngỡ mẹ sắp mất, khóc đến gần như ngất đi, nhưng vẫn muốn làm xong bữa cơm này. Hoàng tuyền lạnh lẽo, không ăn no thì mẹ biết đi đường làm sao?

Nhưng Lưu ma ma đã tìm tới, bà mang đến cho mẹ con ta một con đường sống. Bữa cơm này, là để chúng ta ăn no, sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp.

4.

Ta không ngờ có thể gặp lại Triệu Thanh Hà. Kinh thành rộng lớn, hàng quán san sát, tiệm mỳ hoành thánh nhà ta lại nằm sâu trong ngõ nhỏ, không gần phố lớn, cũng chẳng gần quan nha. Bốn năm buôn bán, chưa từng thấy bóng dáng của một khách sang nào.

Vậy mà ngày đầu mở cửa lại, chàng đã ung dung ngồi đó, cử chỉ nho nhã, phong thái đường hoàng, ai cũng biết là người xuất thân gia giáo.

Mẹ chồng lo lắng nhìn nồi mỳ, hỏi ta: “Nhị nương, sáng nay nhào nhân có mặn không? Nghe nói mấy nhà quyền quý ăn nhạt lắm, nếu không vừa miệng, lỡ người ta nổi giận lật tung quán thì sao?”

Con trẻ thật chẳng sợ ai, Tiểu Viên gãi đầu, ngơ ngác: “Bà nội lẫn rồi, muối đắt như vàng, mẹ đâu dám cho nhiều.”

Tiểu Hỉ nhún chân, ta còn chưa kịp phản ứng thì con bé đã chạy đến bên Triệu Thanh Hà, líu lo: “Thúc ơi, thúc đến đập quán nhà cháu ạ?”

Tay nắm c.h.ặ.t vá múc lắng nghe, chuyện đó cả nhà không hay, không thể để mẹ chồng lo lắng. Nhưng miệng chàng, ta nào dám bịt.

Hoảng quá, ta vớt vội mẻ hoành thánh còn sống, “bộp” một tiếng đặt trước mặt chàng: “Khách quan, hoành thánh xong rồi, mời ngài dùng chậm rãi.”

Tiểu Hỉ kéo tay áo ta: “Mẹ ơi, vỏ vẫn chưa chín đâu, ăn vào sẽ đau bụng, đến lúc đó mới thật sự bị đập quán đấy.”

Triệu Thanh Hà nhìn ta một cái, múc lên một viên hoành thánh thong thả ăn hết, ăn xong mới nghiêm chỉnh nói: “Vị nương tử này, hoành thánh của nàng quả thật chưa chín, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, vạn nhất ăn vào ta đau bụng thì làm thế nào?”

Tiểu Hỉ trừng to mắt, quay người đi gọi mẹ chồng: “Bà nội, thúc thúc này mặc đẹp như vậy mà còn ăn quỵt, chúng ta mau báo quan, gọi Trịnh bộ đầu tới bắt hắn đi.”

Ta cởi tạp dề xuống, nhét vào lòng Tiểu Hỉ: “Ngoan, con ở đây với bà nội trông sạp đi, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”

Nói xong, ta vội vàng dẫn Triệu Thanh Hà rẽ vào một con hẻm nhỏ, xác định không có ai mới mở miệng thương lượng: “Công tử, chuyện đêm đó ta sẽ chôn kín trong lòng, tuyệt không sinh ra những ý nghĩ không nên có, xin ngài đừng tới nữa, mẹ chồng ta không biết chuyện này, ta không muốn bà ấy đau lòng.”

Ta nghĩ mình đã cam đoan như vậy, chàng chắc không còn gì để không yên tâm nữa đâu, nhưng sau đó ta lại nghe được những lời tính sổ hoang đường nhất trên đời.

Chàng bẻ tay nói: “Liễu cô nương, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi.”

“Thứ nhất, nếu nàng đã thành thân sinh hai đứa con, vậy là người đã từng trải.

Thứ hai, đêm đó là lần đầu của tại hạ, ta đã cầu xin cô nương giữ gìn trong sạch cho ta, là cô nương không nghe.

Tính như vậy, chẳng phải cô nương nên chịu trách nhiệm với ta sao?”

Ta nghĩ chàng say rượu nên nói mê sảng, nhưng ánh mắt chàng sáng rõ, trên người không có một chút mùi rượu.

Không nhịn được, ta đưa tay sờ trán chàng: “Triệu công tử, sốt thì phải chữa trị kịp thời, ngài tới đây làm loạn với ta thì không khỏi được đâu.”

5.

Liễu Miên, ắt hẳn là một bất ngờ mà ông trời dành cho Triệu Thanh Hà.

Kế hoạch vào ngục vốn đã được chàng cùng Tam hoàng tử Tiêu Dục bàn tính kỹ càng từ trước. Vì sự an toàn, chàng giấu kín cả với người nhà, nào ngờ mẫu thân lại mang đến cho chàng sự bất ngờ này.

Đó là lần đầu tiên của chàng.

Chàng vốn khinh ghét kẻ đắm chìm trong tửu sắc, giống như phụ thân chàng, vùi đầu vào đám thiếp thất khiến mẫu thân lạnh lòng, tổ phụ thất vọng. Bởi vậy, từ nhỏ chàng đã được dạy dỗ bằng những lễ giáo nghiêm khắc nhất, khiến chàng lớn lên tựa như được đẽo gọt từ khuôn thước.

Trong tâm chàng, đạo phu thê là dành cho người thê tử tương lai, đó là sự tôn trọng dành cho người sẽ cùng chàng đi hết cuộc đời.

Thế nhưng, Triệu Thanh Hà lại bắt đầu mộng mị.

Trong mộng, có người tay áo thơm tho, màn trướng đỏ rực, k.h.êu g.ợi chàng chăn gối qu.ấn qu.ýt, sóng tì/nh cuộn trào, chẳng hay thân ở chốn nào.

Từng khuôn mặt đều là Liễu Miên, mỗi một chàng trong đấy đều chẳng phải quân tử.

Triệu Thanh Hà nghĩ, sắc quả thật chẳng phải vật tốt lành, chàng mới chỉ chạm vào, đã học được cách rình mò.

Hành tung Liễu Miên rất đơn giản, trưởng bối trong nhà nàng bệnh nặng, nửa tháng nay nàng cứ qua lại giữa nhà và tiệm thuốc. Triệu Thanh Hà nhìn mãi, không kìm được bèn hỏi thăm ngự y quen biết, thêm vào thuốc nàng mấy vị, mong trưởng bối mau khỏe, nàng cũng bớt nhọc nhằn.

Nửa tháng sau, nàng bắt đầu ra ngoài hái rau dại. Vùng ngoại ô kinh đô rất xa, nàng thường đi từ rạng sáng, đúng lúc Triệu Thanh Hà lâm triều. Chàng không thể đuổi theo, chỉ có một lần được nghỉ phép, chàng đã vật vã lắm mới ngồi lên được chiếc xe ngựa thuê không có tiêu ký của Triệu phủ.

Xe ngựa thong thả theo sau Liễu Miên, chàng nhấp trà, ngắm nàng đeo chiếc giỏ tre, từng ngọn rau xanh mướt còn đẫm sương được nàng hái xuống, thật có phong vị của cuộc sống thường nhật.

Đi một đoạn, buồn chán, nàng lại ngân nga khúc hát, là giọng quê chàng chưa từng nghe, cứ lặp đi lặp lại mấy câu, thế là chàng cũng học theo. Có lần không để ý, lúc uống rượu với Tiêu Dục, chàng lại buột miệng hát ra.

Tiêu Dục, gian hùng tự thuở ấu thơ, chỉ một chút sơ hở, hắn đã tường tận lòng chàng. Hắn đã hạ xuân dược vào chén rượu của Triệu Thanh Hà, xuân dược y hệt đêm nào.

Giai nhân nối tiếp nhau bước vào, lại lần lượt bị Triệu Thanh Hà đuổi đi. Dù xuân dược vẫn như xưa, nhưng lần này chàng đã không còn mê muội đến mức buông thả bản thân nữa.

Trời hửng sáng, dược tính đã tan, chàng lảo đảo tìm đến tiểu viện của nàng. Chàng muốn biết, nàng khác gì những người khác.

Chàng nấp trong bóng tối, nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ dưới ánh bình minh, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, chính là đôi mắt ấy.

Đêm đó, Liễu Miên không dám nhìn thẳng vào chàng, nhưng trong vài ánh mắt thoáng qua, Triệu Thanh Hà nhớ lại, trong đó chứa đầy từ bi, không cầu xin gì cho bản thân, chỉ mong chàng được sống.

Trên cõi đời này, biết bao người mong chàng sống. Tổ phụ, mẫu thân mong, bởi chàng là tương lai của Triệu phủ. Tiêu Dục cũng mong, bởi họ là bằng hữu chí cốt, cùng chung chí hướng kiến tạo thái bình thịnh thế cho Đại Chiêu.

Triệu Thanh Hà hiểu rõ họ cũng yêu thương chàng, nhưng tình cảm của Liễu Miên lại khác biệt. Ánh mắt ấy không cần chàng ngày đêm đèn sách để báo đáp, không cần chàng vào sinh ra tử để vun đắp, chỉ đơn giản là mong chàng được an yên.

Về sau, chàng như kẻ si tình lén lút dõi theo cuộc sống của nàng, không khỏi ao ước, giá mà chàng cũng sống trong tiểu viện ấy, giá mà trên con đường hái rau chàng được sánh bước bên nàng, thì thật tốt biết bao.

Sống trên đời hai mươi năm, lần đầu tiên chàng muốn sống thật với chính mình trước mặt một người, buông bỏ những quy củ, chỉ đơn giản là Triệu Thanh Hà mà thôi.

Tiêu Dục thong thả bước đến, đứng bên cạnh chàng, thấu hiểu mà hỏi: “Tên mọt sách, đã bỏ lỡ lần nàng xuất giá đầu tiên, lần thứ hai này, ngươi còn muốn bỏ lỡ nữa sao?”

Đương nhiên là không muốn, nên chàng nghe theo lời xúi dại của Tiêu Dục, học đòi nữ nhi, dùng sự trong trắng để cầu nàng cảm động, mặt dày nói rằng đây là lần đầu của mình, muốn nàng phải chịu trách nhiệm.

Liễu Miên mãi mãi không biết, ngày hôm đó tim Triệu Thanh Hà đập nhanh đến nhường nào, bởi vì sự ngông cuồng của chàng, khiến tay nàng một lần nữa chủ động chạm vào chàng, dù chỉ là trên trán.

Hóa ra Tiêu Dục nói không sai, không biết xấu hổ thật sự hữu dụng, vậy thì cứ tiếp tục không biết xấu hổ thêm một chút nữa vậy.

Chàng mang theo phần hoành thánh còn dang dở, làm cái cớ cho lần gặp mặt sau.

6.

Triệu Thanh Hà bắt đầu giở trò vô lại, chàng bỏ lại một lạng bạc, mang theo bát hoành thánh, nói muốn giữ làm bằng chứng, vạn nhất ăn đau bụng, còn phải đến tìm ta nói chuyện.

Mẹ chồng giơ cao con dao hỏi ta: “Nhị nương, chẳng phải chúng ta bị người ta lừa đảo rồi sao? Không thể chiều theo hắn được, người ta đều bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, lần sau hắn đến, thấy con dao này sẽ ngoan ngoãn ngay.”

Ta không biết vì sao Triệu Thanh Hà lại làm vậy, nhưng thấy chàng còn muốn quay lại, vậy phải tìm một cái cớ, suy nghĩ một hồi, ta nửa thật nửa giả nói: “Mẹ, thật ra có một chuyện con giấu mẹ, tiền chữa bệnh cho mẹ là con vay mượn, chính là người vừa rồi đó. Hắn sợ chúng ta bỏ trốn, nên cứ cách vài hôm lại đến xem một lần.”

Sắc mặt mẹ chồng tối sầm lại: “Vay mượn bao nhiêu mà người lắm tiền của như thế lại đích thân đến tận đây?”

Nhưng Tiểu Hỉ, con bé lanh lợi kia lại lên tiếng: “Không đúng nha, hắn đến đòi nợ, sao lại bỏ lại một lạng bạc? Một lạng, chúng ta phải bán hàng mấy ngày mới kiếm được đấy.”

Ta đau đầu nhìn một lạng bạc kia, đang không biết làm sao cho tròn câu chuyện, Triệu Thanh Hà lại quay trở về, gõ gõ lên bàn nói: “Đi quá vội, quên mất, một bát hoành thánh tám văn tiền, xin cô nương trả lại số tiền còn dư.”

Mẹ chồng nhìn vào cái hộp tiền chỉ có vài chục văn, căn bản không thể thối lại, đành nghiến răng, đưa trả lại nén bạc, cười nói: “Bát hoành thánh này chúng ta mời, đa tạ công tử đã cho bà lão mượn tiền cứu mạng, món nợ này chúng ta nhất định sẽ trả, xin ngài thư thả thêm chút thời gian.”

Lời nói dối vừa thốt ra đã sắp bị vạch trần, ta bất lực nhắm mắt lại, nào ngờ Triệu Thanh Hà lại thuận theo lời ta mà nói: “Không cần gấp, mẫu thân ta rất thích hoành thánh nhà các người, ta cũng sợ các người không làm nữa, nên mới cho mượn tiền, sau này ta sẽ thường xuyên đến ăn.”

Ta nhìn theo bóng lưng chàng khuất xa, lại nghĩ đến dáng vẻ cao quý của Triệu phu nhân, ăn hoành thánh nhà ta? Vị quân tử như tre như trúc này, nói dối dường như còn lành nghề hơn cả ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play