Bất cần đến nỗi, cô ta ném cả ly nước lên người tôi khiến cho tôi khắp người toàn nước như mới tắm xong. Tôi ngửi thấy một mùi hăng của máu xộc thẳng vào mũi. Thứ nước chảy trên người tôi này vốn không phải là nước chanh mà là máu mới đúng.
Tôi lập tức bật dậy, tiếp viên hàng không kinh hãi nói: "Không thể nào. Chai nước chanh này vừa mới mở ra. Làm sao có thể biến thành máu được?"
Loại nước chanh này là của một nhãn hiệu nổi tiếng, dù là hàng nhái thì cũng không thể nào là máu được.
"Này, làm sao mà hộp cơm trưa của tôi đều là đồ sống vậy" Một hành khách khác phía trước nói: "Vẫn còn nguyên cả lòng ruột, làm sao chúng tôi có thể ăn được?"
Cô tiếp viên sững sờ, lấy hết hộp cơm từ trong xe ra xem, đồ ăn bên trong đã hết biến thành nội tạng đẫm máu.
"Ting!"
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, lò vi sóng đặt ở phía sau cabin đột nhiên bắt đầu hoạt động, một tiếp viên khác vội vàng đi tới mở nó ra. Nhưng khi vừa nhìn vào trong, cô ta đã trợn mắt ngất đi bởi trong lò vi sóng có một cái đầu người. Người chồng đang ngồi trước tôi bỗng đứng bật dậy: "Hiểu Lệ"
Cái đầu đó chính là của người vợ đã mất tích của hắn.
Tiếng hét của hắn đã thu hút sự chú ý của tất cả những người trên máy bay, tiếng hét nối tiếp nhau cứ thế vang lên, cơ trưởng lập tức bước tới, đóng rèm sau khoang máy bay: "Mọi người bình tĩnh, xin mời quý khách trở về chỗ ngồi."
Hành khách chất vấn cơ trưởng về sự việc, anh ấy chỉ có thể trấn an hành khách, nói với họ rằng phía máy bay đã liên hệ với sân bay, và anh ấy nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Khi máy bay bay trên bầu trời, điều đáng sợ nhất là hành khách phát sinh hoảng loạn, hậu quả sẽ rất khó lường.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Người đàn ông lịch lãm ngồi cạnh tôi vô cùng quan tâm: "Cô gái, cô có muốn thay quần áo không?"
Tôi nhìn chiếc váy đẫm máu của mình và cảm thấy mình thật sự xui xẻo mà.
"Để tôi đưa cô đi. Nhà vệ sinh hiện tại không an toàn. Cô có thể thay nó ở phòng chờ của tiếp viên hàng không ở phía sau" Anh ta nói.
Tôi từ chối lòng tốt của anh ta, tiếp viên dẫn tôi đi thay quần áo, tôi nghe thấy họ nhỏ giọng nói chuyện, âm thanh có chút kinh hãi: "Cơ trưởng, tôi đã kiểm tra. Tất cả đồ uống trong bếp đều biến thành máu. Tất cả thức ăn cũng đã trở thành thịt băm và nội tạng"
"Im lặng" Cơ trưởng nói nhanh: "Không được cho hành khách biết."
"Tôi biết, nhưng mà Cơ trưởng, chuyện này quá ác độc rồi. Dù cho tên sát nhân biến thái có ở trên máy bay, cũng không thể giết rồi chia xác như vậy, dù có phân thân cũng không thể chia xác thành thế này."
Cơ trưởng kia im lặng một lúc rồi nói: "Bình tĩnh, chú ý an toàn, nhớ đừng đi lại một mình, rõ không? Tôi đi đến đầu khoang bên kia nói chuyện với người đó một chút".
Chờ bọn họ đi, tôi thay đổi một cái váy màu trắng liền thân đi ra, lại nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đang đứng ở ngoài cửa, tôi giật nảy mình: "Tại sao anh ở chỗ này?"
Người đàn ông ôn hòa nói: "Trên máy bay không an toàn, tôi không yên lòng để cô một mình."
Người ta có lòng tốt, tôi thực sự ngại không dám nhận phần ân tình này. Tôi nói cảm ơn với anh ta, rồi trở lại chỗ ngồi, Chu Nguyên Hạo rất khó chịu nói: "Lại dám ở ngay trước mặt tôi đối với người phụ nữ của tôi có ý đồ, hôm nay anh ta đừng mong còn sống xuống máy bay."
Ta vội vàng nói: "Đừng làm loạn nữa, nơi này đã đủ loạn rồi."
Chu Nguyên Hạo nói: "Cẩn thận một chút, vật kia tôi nghĩ còn lợi hại hơn. Chỉ cần hắn không động vào em, em cũng không cần đi xen vào việc của người khác."
"Cái này không cần anh nhắc."
Người đàn ông ngồi bên cạnh cùng tôi nói chuyện phiếm, anh ta nói anh ta tên là Lý Thành Tú, trong nhà mở một công ty nhỏ, vì công việc nên thường xuyên đi công tác, nên không có thời gian kết giao bạn gái.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Tôi có chút im lặng, trên máy bay có người chết, còn chết đến khủng khiếp như vậy, anh ta thế mà còn ở đây muốn cua gái, thần kinh này cũng quá thô rồi.
Lý Thành Tú đột nhiên hỏi: "Cô gái, tôi còn chưa biết tên của cô."
Ta cười cười, qua loa nói: "Tôi họ Khương."
"Cô Khương, không biết lần này cô tới Châu Hàng muốn làm gì, nếu cần tôi có thể làm người hướng dẫn cho cô." Anh ta nói: "Tôi là người Châu Hàng nên biết rõ địa phương này".
Tôi gượng cười nói: "Không cần, tôi chỉ là trung chuyển đến Châu Hàng thôi, sau đó sẽ đi ra nước ngoài."
Lý Thành Tú có chút ngoài ý muốn không nói gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng im lặng, sao người đàn ông này lại thích lảm nhảm thế nhỉ.
Ai biết tôi vừa oán thầm xong, anh ta lại lên tiếng: "Cô Khương, cô có nhìn thấy người đàn ông trước mặt tôi không?"
Tôi nghiêng người ngó lên, anh ta đang nói về người chồng của người phụ nữ đã chết, tôi nhớ ra trước khi đo thay đồ, hắn vẫn ngồi trên ghế, nhưng bây giờ hắn đã đi đâu rồi. Điều này rất kỳ lạ, vợ hắn vừa bị giết, có thể có kẻ sát nhân ẩn náu trên máy bay, sao hắn lại dám đi loạn một mình? Đúng lúc này, cơ trưởng bước ra thông báo với mọi người rằng sân bay Sơn Thành có sương mù dày đặc, không thể hạ cánh nên không thể quay lại Sơn Thành, mà chỉ có thể đi Châu Hàng theo kế hoạch ban đầu.
Mọi người lập tức bùng nổ, còn hai tiếng nữa mới có thể đến Hoàn Châu, ai biết được trong hai tiếng này sẽ xảy ra chuyện gì. Lại có một cuộc náo loạn khác giữa các hành khách nhưng tôi ngược lại lại lo lắng hơn về người chồng mất tích đó.
Cơ trưởng nhẹ nhàng trấn an các hành khách thì đột nhiên một cô tiếp viên chạy xuống từ khoang hạng nhất nói nhỏ vào tai anh ấy điều gì đó, sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi, vội vàng chạy đến khoang hạng nhất. Giọng của cô tiếp viên rất nhỏ nhưng thính giác của tôi trong thời gian này mạnh lên không ít nên tất cả bọn họ nói tôi đều có thể nghe rõ. Tiếp viên nói rằng có một xác chết đã xuất hiện trong khoang hạng nhất, hay nói đúng hơn là một xác chết vô cùng thê thảm. Tôi ngạc nhiên trong lòng, thế nào lại có thêm một người khác chết rồi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Không lâu sau cơ trưởng mang theo một vệ sĩ cao mét chín tiến thẳng đến trước mặt tôi, khi tôi còn đang ngạc nhiên nhìn họ thì nghe thấy họ nói chuyện: "Lý tiên sinh, ông chủ của chúng tôi có lời mời." Tôi thầm thở phào trong bụng, hóa ra không phải đến tìm tôi.
Lý Thành Tú gật đầu, đứng dậy đi cùng họ, sau khi bọn họ rời đi, Chu Nguyên Hạo nói: "Tôi nghe nói có một gia tộc âm dương sư rất nổi tiếng, mang họ Lý."
Tôi ngớ người một chút, chẳng lẽ Lý Thành Tú này hóa ra lại là một vị âm dương sư sao? Âm dương có nguồn gốc từ thời xa xưa, lúc bấy giờ trăm dòng tư tưởng tranh nhau, trong đó có một trường phái sinh ra lấy thuyết Âm Dương Ngũ Hành làm chủ, gọi là "Trường phái Âm Dương". Âm dương sư của Nhật Bản cũng là từ Hoa Hạ truyền sang.
Ở Hoa Hạ cũng có âm dương sư, họ không chỉ biết xem sao và nhìn mặt người mà còn có thể đo phương hướng, biết đoán trước tai họa, vẽ bùa chú, niệm chú và thực hiện các loại ảo thuật. Nói tóm lại, âm dương sư thực sự không khác gì các đạo sĩ, thiên sư, chỉ khác là mỗi nghề có thể loại khác nhau và phương pháp khác nhau mà thôi.
Tôi cẩn thận nghĩ lại, Lý Thành Tú đối xử với tôi rất ân cần, không phải là đã nhìn thấy bí mật nào đó trên người tôi rồi đó chứ?
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, nghiêm nghị nói: "Lý Thành Tú kia không đơn giản, em tốt nhất phải giữ khoảng cách với anh ta. Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, thì em cũng không được ra tay"
Tôi gật đầu đồng ý. Tôi vừa cứng rắn hấp thụ một hồn ma chưa tới hai ngày, nếu bị Lý Thành Tú phát hiện ra điều gì đó mà nghĩ rằng tôi là quái vật, sau đó thu thập tôi, không phải là rắc rối cho tôi rồi sao? Lúc đó thì tôi biết tìm ai khóc đây.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Khoảng tầm mười phút sau, Lý Thành Tú trở lại, đi cùng anh ta là một người thiếu niên trẻ tuổi, người thanh niên này chỉ tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, rất đẹp trai. Phía sau cậu ta là người vệ sĩ cao một mét chín. Xem ra đây là ông chủ trong miệng của người vệ sĩ kia rồi. Cơ trưởng dẫn họ ra sau cabin, rồi đóng rèm lại.
Chu Nguyên Hạo nói: "Bọn họ đến nhà kho bên dưới."
Tôi nhún vai: "Sao cũng được, không phải việc của tôi"
Một lúc sau, tôi đột nhiên mở mắt ra, nói với Chu Nguyên Hạo: "Phía dưới đã xảy ra chuyện. Tôi cảm nhận được một luồng âm khí rất mạnh"
"Cẩn thận dưới chân em đó" Chu Nguyên Hạo gấp gáp nói.
Một mùi máu nồng nặc bắt đầu lan ra khắp cabin, tôi cúi đầu nhìn xuống, một lớp máu đỏ đang lan lênh láng trên sàn. Máu bắt đầu loang ra, các hành khách bắt đầu la hét dữ dội: "Máu này ở đâu ra?"
"Ông xã, em bị dính máu rồi, ghê quá!
"Bố, bố có sao không, bố, bố, bố tỉnh lại đi"
Tôi vội vàng nhảy lên ghế, toàn bộ sàn máy bay đều bê bết máu, rất nhiều người bị máu dính lên, ánh mắt những người dính máu bắt đầu đỏ lên rồi rơi vào trạng thái đờ đẫn. Giống như bị điểm vào huyệt đạo một cách bất ngờ, không thể động đậy.
Chu Nguyên Hạo ra khỏi thẻ bài và đứng bên cạnh tôi.
"Đây là cái gì?" Tôi lo lắng hỏi.
Sắc mặt anh trở nên u ám: "Là huyết quỷ"
"Huyết quỷ sao?" Tôi sửng sốt, liền nhớ tới ghi chép trong sách của bà nội, Huyết quỷ là một con quỷ rất mạnh, nhưng nó không phải tự nhiên hình thành, mà là do con người tạo ra.