Tôi ôm chặt Tiểu Hi, xem ra không đơn giản như vậy.
Chúng tôi xuống khỏi tàu chiến hạm, người Trần gia lập tức vây quanh, dẫn đầu là một đôi vợ chồng trung niên, mắt đỏ hoe, người phụ nữ xông tới chỉ vào mũi tôi mắng: "Đồ tiện nhân, là cô giết con trai tôi, tôi muốn cô đền mạng cho Hiển nhi của tôi"
Tôn Chấn đi đầu ngăn bà ta lại: "Bà Trần, bà bình tĩnh lại. Trần Hiển mất tích trên hoang đảo, cô Khương vẫn luôn ở trên tàu Định Mệnh, cái chết của Trần Hiển không liên quan gì đến cô ấy, điều này mấy trăm người trên tàu Định Mệnh đều có thể làm chứng."
Bà Trần hét lên: "Các người đều nhận được chỗ tốt của cô ta. Đương nhiên phải nói giúp cô ta!"
Cha của Trần Hiển - Trần Chính Đức sắc mặt âm trầm như nước, đáy mắt là sự căm hận không thể kiểm soát, lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã đến đây để hỏi tội, đương nhiên là có bằng chứng."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Bằng chứng? Bằng chứng gì? Con trai các người cố ý đi trêu chọc Quỷ Vương, hãm hại mấy người chúng tôi, khiến chúng tôi suýt chết trên hoang đảo, bản thân hắn lại làm kẻ đào ngũ, đây là chuyện ai cũng biết."
Trần Chính Đức hừ lạnh: "Con trai tôi đã chết, đương nhiên các người có thể nói bừa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play