Tôi cảm thấy mơ hồ, Khương Kha nói: “Chị, chúng ta về nhà trước, rồi nói rõ sau.”
“Được.” Tôi dẫn cậu về nhà, rót một ly nước cho cậu, cậu nhìn quanh hỏi: “Đây là nhà của chúng ta sao?”
Tôi vẫn còn nghi ngờ, hỏi cậu: “Khương Kha, kể chi tiết chuyện của cậu cho tôi nghe đi.”
Khương Kha gật đầu: “Em lớn lên ở cô nhi viện.”
Tim tôi đập mạnh, chẳng lẽ ba mẹ tôi đã bỏ rơi cậu ấy? Không thể nào, ba mẹ tôi không phải là người như vậy.
“Chị, chị nghĩ ba mẹ đã bỏ rơi em đúng không?” Khương Kha cười nói, “Lúc đầu em cũng nghĩ vậy. Em hỏi cô nhi viện, họ nói cảnh sát đã đưa em tới. Sau đó, em tìm đến cảnh sát nhặt được em. Cảnh sát nói rằng một người dân đang bơi trên sông đã phát hiện ra em, lúc đó em đã thoi thóp, phải cấp cứu rất lâu mới sống sót.”
“Họ tìm thấy em với một cái khóa trường mệnh trên cổ.” Cậu đưa cho tôi xem cái khóa đó, tôi lật ra phía sau, trên đó có khắc tên Khương Kha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT