Tư Đồ Lăng sắc mặt rất khó coi.
Tôi nói tiếp: "Khi cương thi bị thương, cô ta sẽ trở về mộ của chính mình để hồi phục. Chu Ưu Ưu chưa có mộ riêng, nên có thể cô ta sẽ quay về tìm ngôi mộ đó."
Tư Đồ Lăng gật đầu nói: "Tôi sẽ lập tức tới chỗ Miêu Lam, nhất định phải buộc bọn họ chỉ ra nơi có ngôi mộ đó."
Vừa dứt lời đã thấy Phó Xuân bước vào, sắc mặt tái nhợt: "Tư Đồ đội trưởng, tôi, trước đây tôi đã nói dối."
Tư Đồ Lăng mời Phó Xuân ngồi xuống, rót cho cô ấy ly nước: "Đừng gấp, cứ từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Xuân liếc ra ngoài cửa, hạ thấp giọng nói: "Tôi nghi ngờ Miêu Lam đang giấu chuyện gì đó."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Khi chúng tôi leo núi, Miêu Lam có la bàn, cô ấy dẫn đường. Tôi nghi ngờ Miêu Lam cố ý đưa chúng tôi đến đó."
Cô ấy dừng một chút rồi nói: "Còn nữa, Miêu Lam từ khi còn học đại học đã rất hứng thú với những điều bí ẩn. Trước đây cô ấy cũng từng tham gia nhóm phượt thủ và thường đến núi Thanh Phong."
Tư Đồ Lăng cau mày, đột nhiên có một cảnh sát phụ trách vội vàng chạy tới: "Đội trưởng, Miêu Lam mất tích rồi."
Miêu Lam nói muốn đi vệ sinh, cảnh sát canh giữ không thể vào trong nên đành đứng ở ngoài nhà vệ sinh, chờ hồi lâu không có người ra, khi đi vào thì phát hiện người đã biến mất. Cửa sổ nhà vệ sinh ở đồn cảnh sát đã bị bịt kín nên Miêu Lam không thể trốn bằng đường đó.
Không ai biết Miêu Lam biến mất như thế nào.
Tư Hoàng Lăng đã điều tra tư liệu của Miêu Lam, phát hiện một tháng trước, bố mẹ của cô ấy đã từng báo án, nói con gái mất tích khi đi phượt ở trên núi, sau đó lại hủy báo án, nói con gái trở về rồi. Ngọn núi nơi Miêu Lam mất tích, chính là núi Thanh Phong. Phó Xuân sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, nói ra sự thật.
Ngày đó tiến vào trong núi, bọn họ đã nhìn thấy một ngôi mộ, và quyết định ở trong khu nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi, là Miêu Lam đã múc nước cho mọi người uống, chỉ có Chu Ưu Ưu uống, Phó Xuân Miêu Lam cảm thấy không sạch sẽ nên không uống. Lúc đó trong ngôi mộ có một cái hố, thoạt nhìn giống một cái động nhỏ. Miêu Lam nói lăng mộ này thuộc về đời nhà Thanh, xét trên bia mộ thì người chết là một quan chức cấp thấp, bên trong hẳn có rất nhiều đồ chôn theo, cô ấy muốn đi xem một chút.
Nhà Phó Xuân kinh doanh đồ cổ, cô ấy cũng có hứng thú, bốn người đều rất hưng phấn cùng nhau rủ đi, để Chu Ưu Ưu ở ngoài canh chừng, ba người còn lại xuống xem thử. Nếu không có đồ vật thì thôi, nếu là có đồ cổ, đến lúc đó để trong nhà Phó Xuân bán đi, tiền chia đều.
Ba người đi xuống ngôi mộ, bên trong không lớn, không có gì giá trị, chỉ có vài chiếc chum đất vỡ và một chiếc quan tài. Điều kỳ lạ là quan tài đã được mở ra. Lúc đó bọn họ tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng là những kẻ cướp mộ trước đây làm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Trong ba người, Tư Nhã là người táo bạo nhất, cô ấy đến trước quan tài nhìn vào, bên trong trống rỗng, cũng không có thi thể. Dưới đáy quan tài chỉ có một lớp gạo nếp dày, trên nắp quan tài có vài sợi chỉ đỏ đứt, trên đó có rất nhiều đồng xu được xâu lại. Miêu Lam nói, nếu đã đến đây rồi mà đi tay không về là xui xẻo, nên dứt khoác lấy mấy đồng xu mang đi.
Khi ra khỏi ngôi mộ, họ phát hiện Chu Ưu Ưu đã bị siết cổ chết và treo lên cây hoè. Phó Xuân bật khóc, những đồng tiền họ lấy được chẳng có giá trị gì mà lại mang đến hoạ sát thân.
Mặt tôi càng trở nên khó coi hơn. Xác cổ thời nhà Thanh thật sự là chuyện lớn, chỉ mong nó bị gạo nếp và tiền đồng chỉ đỏ trấn áp nhiều năm như vậy, đừng tiến hóa quá nhanh. Nếu là cương thi xanh thì còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng nếu là cương thi đen mình đồng da sắt thì chỉ có thể chạy trốn, chạy càng nhanh càng tốt. Còn Miêu Lam kia, rõ ràng là người sống, lại dụ dỗ bạn cùng phòng đi vào ngôi mộ cổ, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tư Đồ Lăng sai người chuẩn bị gạo nếp, máu chó, xăng và những thứ khác, còn tôi lái xe trở lại cửa tiệm vòng hoa, vào phòng kho trên lầu để tìm những đồ vật có ích của bà tôi để lại. Trong phòng kho chất đống rất nhiều đồ phế phẩm, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới lôi được một cái rương gỗ chắc chắn từ trong góc ra. Trước đây bà nội nói với tôi rằng cái rương gỗ này là của hồi môn của bà, được sơn bằng sơn đỏ, tôi ngửi ngửi thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Lẽ nào là trầm hương? Tôi ngạc nhiên, một khối gỗ trầm hương to như thế, phải có giá trị bao nhiêu tiền chứ? Lúc đó tôi không hề biết, những thứ bên trong thực sự có giá trị hơn cái rương rất nhiều. Tôi mở cái rương ra, bên trong có khoảng mười mấy cây kiếm tiền xu, cũng chính là cái loại đồng xu dùng để xâu thành bảo kiếm. Tôi lấy đi một cây, từ dưới đáy cái rương tìm thấy được một túi vải màu đỏ. Mở túi vải ra, thấy một thanh kiếm gỗ đào dài khoảng ba thước, trên chuôi có khắc hai chữ nhỏ: Thất Nương.
Gỗ Đào còn được gọi là "gỗ tiên", "gỗ Hàng Long", "gỗ ma".
Khi tôi còn nhỏ, bà ngoại kể cho tôi nghe một truyền thuyết, xưa có một nơi gọi là Quỷ Vực, ở đó có một ngọn núi lớn, trên núi có một cây đào mọc cao đến ba ngàn dặm. Trên cây đào có một con gà trống vàng, mỗi sáng sớm khi gà trống vàng gáy, những cô hồn dã quỷ ở bên ngoài nhất định phải quay về Quỷ Vực. Trong Quỷ Vực có hai vị thần giữ cửa, tên là Thần Đồ và Ngọc Lôi, nếu ban đêm phát hiện có con ma nào ở ngoài làm chuyện thương thiên hại lý thì hai vị thần cửa sẽ bắt lấy, trói lại bằng một sợi dây làm từ cỏ lau và đem đi cho hổ ăn.
Truyền thuyết này cũng chính là nguồn gốc của môn thần trong dân gian.
Dưới thanh kiếm gỗ đào tôi tìm thấy một sợi dây, có lẽ là loại dây dùng để trói Quỷ Hồn trong truyền thuyết. Tôi mang theo tất cả đồ đạc, những thứ này thật sự không đủ, nhưng chỉ có thể cắn răng cầm cự, nếu thực sự không được nữa, vẫn còn máu của tôi.
Tôi vội chạy đến đồn cảnh sát, Tư Đồ Lăng dẫn đầu một đội cảnh sát hình sự, tất cả đều mang theo súng đạn, Cao Vân Tuyền cũng muốn đi theo, anh ta mặc quân phục, nạp súng bạc rất soái khí, nói: " Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô."
Tôi xạm mặt lại, nếu tôi không lầm thì anh ta đang cầm một khẩu Desert Eagle phải không?Một khẩu súng lục tự động công suất lớn có thể bắn một phát nổ đầu.
"Yên tâm, tôi có giấy phép sử dụng súng." Anh ta mỉm cười với tôi và nói.
Một số cảnh sát đang cầm bẫy vòng và ngạnh sắt, là công cụ dùng để bắt mãnh thú.
Chẳng lẽ họ còn muốn bắt sống cương thi?
Cao Vân Tuyền nói đây đều là trang bị bình thường, lo trước khỏi hoạ.
Mười giờ sáng, đoàn xe bắt đầu xuất phát, tiến vào núi Thanh Phong, khi đến chân núi phía Bắc, xe không vào được nên phải đi bộ. Phó Xuân cầm la bàn, cẩn thận xác định đường đi, đi bộ trong rừng núi hơn ba tiếng đồng hồ, mặt trời đã nhô lên giữa trời. Đang là buổi trưa, là thời điểm dương khí dồi dào nhất.
Phó Xuân nhìn la bàn rồi nhìn về phía trước: "Vượt qua ngọn đồi kia là tới đỉnh núi đó. Tôi nhớ ở đó có một cây thông".
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Chúng tôi leo lên đồi, quả nhiên nhìn thấy một ngôi mộ ẩn hiện lờ mờ trong khe núi, ngôi mộ tuy không lớn nhưng được coi như có khí thế, bên cạnh là một ngôi nhà gỗ đã hư hỏng nhiều năm, mái nhà phủ đầy cỏ dại.
Cao Vân Tuyền đột nhiên đè lại bờ vai tôi, thấp giọng nói: "Địa hình trong núi quá phức tạp, Phó Xuân này mới tới đây một lần, nhưng cô ta có thể tìm được đường đi, cô không cảm thấy kỳ quái sao?"
Tôi sửng sốt trong giây lát, nghĩ kỹ lại xác thực rất kỳ quái, quãng đường dài như vậy nhưng chỉ đi trong ba tiếng, chúng tôi hầu như không hề đi đường vòng. Phó Xuân này, ngay từ đầu đã biết đường rồi. Tôi chợt thấy hơi sợ, cô gái này tâm cơ quá sâu. Tôi phải tìm cơ hội để nhắc nhở Tư Đồ Lăng mới được.
Phó Xuân một mực muốn đi theo bên cạnh Tư Đồ Lăng, chúng tôi đi xuống núi tới ngôi mộ, thấy bia mộ viết: Thanh bát phẩm giáo dụ Chu Đức an chi mộ.
Ông ta thực chất là một tiểu quan chức bát phẩm (cấp thứ tám), tương đương với cục trưởng cục giáo dục của hiện đại.
Cánh cửa gỗ nát của căn nhà nhỏ kia đã đóng lại một nửa nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc từ bên trong cửa tỏa ra, nồng nặc đến mức khiến tôi buồn nôn. Tôi định kéo cửa mở hẳn thì bị Tư Đồ Lăng chặn lại, giơ súng lên nói: "Tôi vào trước".
Anh ấy đứng nghiêng bên cửa, cẩn thận mở ra, sau đó gọn gàng vào nhà, giơ súng lên kiểm tra xung quanh: "An toàn."
Tôi bước vào cửa, không khí chết chóc nồng nặc khiến mắt tôi khó có thể mở ra được, tôi nhìn khắp bốn phía, ánh mắt rơi vào vại nước bên trong. Vại nước có nắp đậy, tử khí chính là từ trong vại nước thoát ra. Tư Đồ Lăng và Cao Vân Tuyền đều chĩa súng vào vại nước. Tôi rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra, dùng mũi kiếm mở nắp vại nước, bên trong là một thùng chứa đầy nước, đang có thứ gì đó chuyển động, soạt một tiếng lộ ra khỏi mặt nước.
Hóa ra đó là xác chết. Xác của Miêu Lam!
Cô ấy bị chết đuối, đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo. Tư Đồ Lăng bước tới kiểm tra một chút nói: "Đã chết gần mười giờ rồi".
Cô ấy chết không lâu sau khi biến mất đêm qua.
"Không xong rồi!" Sắc mặt ba người chúng tôi đột nhiên thay đổi, vội vàng quay người chạy ra khỏi nhà, Tư Đồ Lăng lớn tiếng nói: "Phó Xuân đâu?"