“Hoàng Thượng?” Tri Y mờ mịt quay đầu lại, lại bị một bàn tay hữu lực chặt chẽ cố định đầu, mùi rượu say lòng người từ đỉnh đầu phả xuống, “Dung nhan trẫm có chút thất nghi, đừng nhìn.”
Thì ra còn biết dung nhan mình có chút thất nghi, hẳn là không say đến mức quá lợi hại như trong tưởng tượng. Tri Y thầm nghĩ, chuyển ánh mắt, nỗ lực đi vào trong điện, Tín Vương đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi liệt trên ghế, nửa người như muốn ngã, bên cạnh có mấy nội thị hai tay khẽ nhếch tùy thời chuẩn bị đỡ người thậm chí còn có người sắm vai đệm thịt.
…… Là phong cách từ trước đến nay của Tín Vương gia.
“Vì sao Hàm Hàm nhìn người khác?” Giọng nam thấp thuần vang lên lần thứ hai, dường như trong đó còn có tia bất mãn, “Vì sao không nhìn trẫm?”
Tri Y: “……” Là ngài nói ta không cần nhìn a Hoàng Thượng.
An Đức Phúc ở bên cạnh làm mặt quỷ, giống như muốn nói: Cô nương đã biết, Hoàng Thượng đã thật sự say, còn say không nhẹ.
Tán thành gật đầu, Tri Y cũng dùng ánh mắt ý bảo: Một người khác đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT