Nhìn y phục trên người cùng vị trí vết thương, nàng có thể khẳng định hắn chính là Từ Bá Hoành. Nhưng gương mặt này lại là như thế nào? Là giả dạng? Hắn thực ra đối với Tạ Ngọc là quan hệ gì?

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Chung Ly nhưng nhất thời lại không có lời giải đáp.

Chung Ly nhìn Châu Vĩ Thành đã thành công khống chế kẻ tẩu thoát liền thở ra một hơi. Nàng có tin tưởng rất lớn với người ca ca này, dù sao nửa bước kim đan lại không phải giả.

Từ Bá Hoành quỳ trên đất, hai mắt đăm đăm nhìn Châu Vĩ Thành, trên tay nàng ca ca đang nắm chắc Hồi Hoàn cổ, ánh mắt đánh giá lại nghiền ngẫm.

Chung Ly bước tới, người dưới đất từ từ quay đầu. Khuôn mặt này thật sự khiến nàng hít thở không thông, thực sự quá giống, gần như không có khác biệt. Nếu người không biết chắc chắn sẽ nhận nhầm Tạ Ngọc và Từ Bá Hoành này là một.

" Ngươi mặt là thế nào?" Nàng hồi hộp hỏi.

Từ Bá Hoành không đáp, giống như không quan tâm lời nàng nói.

Chung Ly kiếm sớm đã nắm chắc trong tay, lúc này không chần chừ dù chỉ một giây, trực tiếp đâm xuyên qua thắt lưng kẻ đang quỳ.

Từ Bá Hoành đau đớn ngã ra đất, hai mắt hung ác cực kỳ. Cuối cùng hắn vuốt vuốt tóc mai lộn xộn nhe răng cười với nàng.

"..." Kẻ điên này.

" Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi." Giọng nói khàn đặc.

Chung Ly tiến lên, nắm lấy cằm hắn gằn giọng:" Khuôn mặt này không giống như làm giả, ngươi có quan hệ gì với Tạ Ngọc."

" Haha, Tạ Ngọc? Ngươi thân mật với hắn như vậy chẳng nhẽ không biết sao?"

Nàng buông tay, chậm rãi vuốt ve lưỡi kiếm nói:" Ha, phải rồi tên hắn hẳn là Từ Kính Ngọc, cùng họ lại cùng khuôn mặt, không cần đoán cũng biết các ngươi là huynh đệ."

" Chỉ là ta không ngờ, Tạ Ngọc lại liên quan đến loại người như ngươi." Một người ôn nhuận như ngọc, kẻ lại hắc ám vô cùng.

" Ngươi có thù hận với Tạ Ngọc?" Nàng ánh mắt sắc bén hỏi.

" Chuyện của gia tộc ta chưa đến lượt ngươi tò mò." Từ Bá Hoành phun ra một bãi máu khinh bỉ nói.

Chung Ly siết chặt kiếm, trong đầu nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ. Đột nhiên nàng nhớ lại lần đầu gặp gỡ Tạ Ngọc, khí tràng khi ấy thật sự không giống như người mới bước lên con đường tu luyện.

" Ca, Hồi Hoàn cổ này liệu còn có hiệu dụng khác?"

Châu Vĩ Thành cẩn thận cất cổ vào hộp kín trả lời:" Ăn cắp tư chất, ăn cắp linh căn, xem cổ này đã lớn thành như vậy, ăn cắp khuôn mặt cũng không thành vấn đề."

Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Chung Ly, nàng gân xanh thẳng nhảy, đồng tử lập tức co lại.

Buông ra hắc kiếm tóm lấy cổ áo Từ Bá Hoành, hắn cười như điên nhìn nàng thách thức:" Sao muốn giết ta? Ta là đệ đệ ruột thịt của Từ Kính Ngọc, ngươi dám sao?"

Chung Ly tay phải siết chặt hắn cổ áo, tay trái nâng lên, liên tiếp mười cái tát giáng xuống.

Từ Bá Hoành sưng vù khuôn mặt khó coi vô cùng, đôi mắt lại tỏ vẻ giễu cợt nhìn nàng.

" Ngươi lấy tất cả là từ Tạ Ngọc?" Nàng nghiến răng hỏi.

" Hắn là ta huynh đệ, chia sẻ cho đệ đệ này có gì sai? Chỉ trách hắn ích kỷ, xứng đáng chịu đựng..."

Bốp...

Lại một cái tát nữa giáng xuống, lần này Chung Ly dùng toàn bộ lực đạo, đầu của Từ Bá Hoành bị đánh lệch sang một bên, trong miệng răng đều vỡ vụn.

" Không để hắn tiếp tục? Câu chuyện về bằng hữu không muốn nghe sao?" Châu Vĩ Thành nhìn Từ Bá Hoành đã bất tỉnh hỏi nàng.

Chung Ly lắc đầu rồi buông tay, người liền thuận thế ngã ra đất.

Phía sau lưng tà tu đã đánh nhau đến đỏ mắt, dần dần lui lại. Nàng quay lưng lại với Châu Vĩ Thành, đuôi mắt xuất hiện từng dải linh khí, tóc đen bay phấp phới trước gió, giống như trực tiếp đối đầu với cuồng phong vũ bão. Kiếm cương tuôn ra như suốt, bao vây toàn bộ tà tu muốn chạy thoát cũng trực tiếp khiến khuôn mặt chúng hiện ra vô số thần sắc dữ tợn.

Chung Ly theo khí lao đến, hắc kiếm so với lưỡi hái tử thần chỉ hơn không kém, liên tiếp chặt bỏ đầu tà tu. Cảm xúc kinh hoàng cùng hung ác trên khuôn mặt người chết dừng lại, kiếp này chính là thua cuộc.

" Tất Sát kiếm." Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng nữ tu lại giống như âm thanh đến từ địa ngục.

Hắc khi tuôn ra vô số bao vây lấy Chung Ly, nàng hai mắt lạnh lẽo cách một màn sương đen chính xác nhắm đến kẻ thù. Kiếm trong tay như có thần, cùng với nàng ăn ý, ra tay chính xác tuyệt đối.

Chung Ly hừ lạnh, hai mắt phát sáng rực rỡ, sâu trong con ngươi ẩn hiện tia sét. Nàng đặt chân đến nơi nào, lôi điện liền đánh xuống nơi đó.

Tà tu lúc này lại chỉ như những con cừu non hoảng sợ muốn chạy thoát.

Một cái chạm vai khiến Chung Ly đột nhiên dừng lại, nàng khắp người ướt sũng máu, hai tay dính nhớp khó chịu. Đôi mắt phản chiếu hình ảnh chỉ toàn một màu đỏ tươi bao trùm.Nàng gạt ra cánh tay đang chạm lên vai, cắm kiếm xuống đất hổn hển thở.

Châu Vĩ Thành thở dài nhìn muội muội, cho dù nàng chật vật nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ như vậy. Hắn không nên làm phiền nàng giết chóc.

Chung Ly ngồi bệt xuống nền đất không mấy sạch sẽ, dùng tay trái chống cằm, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định. Tay phải cũng không nhàn rỗi, gõ nhẹ lên thân hắc kiếm, lôi điện theo nàng tay bao trùm toàn bộ kiếm.

" Còn lại tà tu, sẽ có người giải quyết. Trở về thôi." Châu Vĩ Thành nhẹ nhàng nói, muốn dỗ dành đứa trẻ bất hảo này quay về.

Chung Ly không trả lời, tay vẫn liên tục gõ lên thân kiếm, giống như đang chuyên chú đánh một bản nhạc.

" Trận văn..." Nàng tự mình lẩm bẩm.

Châu Vĩ Thành nghe không rõ liền muốn ghé sát lại gần, Chung Ly đột nhiên giật mình thu hồi đang thả trôi suy nghĩ.

" Vừa rồi muội muốn nói gì?"

Chung Ly lắc đầu, rút ra hắc kiếm đi đến nơi Từ Bá Hoành nằm bất tỉnh.

" Đạo của ta không thể là Sát." Nàng gằn từng chữ.

Tóm lấy Từ Bá Hoành, Chung Ly quay đầu cười với Châu Vĩ Thành:

" Ca, trở về thôi."

Nữ tu toàn thân tắm máu, nụ cười lại đẹp đẽ vô cùng, đột nhiên khiến Châu Vĩ Thành nảy sinh xúc động muốn bẻ gãy.

' Ngươi như vậy là muốn ca ca thế nào làm!'

" Để ta mang đi hắn." Châu Vĩ Thành đi đến bên cạnh trả lời.

Chung Ly buông tay, người thuận thế bị Châu Vĩ Thành bắt được. Nàng có chút chán nản nhìn khuôn mặt bị đánh đến không rõ ngũ quan của Từ Bá Hoành, tay lại ngứa.

Châu Vĩ Thành nhìn muội muội bắt đầu xoa bóp cổ tay liền cẩn thận giấu người về phía sau.

" Họ Từ, muội biết sao?"

Chung Ly lắc đầu, nàng mới tiếp xúc với tứ đại gia tộc, họ Từ là cỡ nào gia tộc nàng lại không hề biết.

" Hoàng tộc của Đông vực, họ Từ." Châu Vĩ Thành đen láy ánh mắt nhìn chằm chằm muội muội biểu cảm.

Chung Ly không có phản ứng, đơn giản gật đầu rồi quay người tiên phong rời khỏi.

Châu Vĩ Thành trói chặt người theo phía sau, nhịn không nổi liền tò mò hỏi nàng:" Không bất ngờ?"



" Có gì để bất ngờ, nghĩ kỹ ngoại trừ hoàng tộc còn có kẻ nào dám xây dựng tà tu thế lực ở Đông Khơi thành."

" Hoàng tộc cũng không phải một khối vững chắc như mọi người nghĩ." Châu Vĩ Thành nói thêm.

Chung Ly gật đầu, không lại tiếp lời, một mạch dẫn theo Châu Vĩ Thành đi tới nơi Ích Nhiên đám người.

...

Ích Nhiên nhìn thấy Chung Ly liền nhợt nhạt cười, bên cạnh ngồi là Ích Tử Văn kiệt sức khép lại mắt.

" Chung Ly, ngươi bắt được người?" Ích Nhiên mở to mắt nhìn Châu Vĩ Thành đang mang theo một kẻ bị trói gô.

Nhìn kỹ lại, thật sự không nhận ra người bị trói khuôn mặt. Sưng thành như vậy đầu heo nếu không phải y phục trên người không thay đổi thì chính là sẽ khiến người khác nhận không ra là cùng một người.

Chung Ly đi đến ngồi cạnh Ích Nhiên, nàng không nói chuyện.

Ích Nhiên ho nhẹ hỏi:" Người có thể giao cho ta giải quyết sao?"

Chung Ly quay qua nhìn nàng ấy, ánh mắt thăm rò:" Ngươi muốn hành hạ hắn đến chết?"

" Đúng vậy, thế nên ngươi sẽ giao hắn cho ta sao?" Ích Nhiên bình tĩnh nhìn nàng. Hai nữ tu nhìn nhau, không khí có chút kỳ lạ vây quanh hai người.

Ninh Yết thấy vậy đang muốn lên tiếng giảng hoà thì Chung Ly bỗng trả lời:" Được giao người cho ngươi."

Ninh Yết: "..." Chung Ly này từ khi nào dễ nói chuyện như vậy.

Ích Nhiên cũng bất ngờ nhưng vẫn gật đầu cảm ơn:" Đa tạ."

Ích Tử Văn sớm đã mở mắt, lúc này nhìn hai nữ tu nói chuyện liền rơi vào trầm tư.

" Người ở đây, nhận lấy." Châu Vĩ Thành thả xuống Từ Bá Hoành. Hắn một chút cử động cũng không, xem vào mắt giống như đã chết.

Ích Nhiên đi đến kiểm tra kẻ này mạch môn, phát hiện hắn vẫn còn sống mới nhẹ nhàng thở ra. Tay vỗ nhẹ vào nam căn của người này, tà ác vô cùng cười.

Vây xung quanh người: "..."

...

Trong khi đám người dưới đất nhanh chóng tiêu diệt tà tu thì trên không trung đánh nhau lại chưa thể ra kết quả.

Năm đại kim đan đánh nhau, dùng ra vô số thủ đoạn kéo dài chiến cuộc đến tận bây giờ.

Châu Vĩ Thành cau mày nhìn về phía không trung, nhanh chóng bấm tay tính toán.

" Chúng ta trước tiên rời khỏi, chiến cuộc này đã xác định là sẽ thắng lợi."

" Các khu vực khác thế nào? Còn có tà tu tổng bộ?" Ninh Thương lên tiếng hỏi.

Châu Vĩ Thành không trả lời hắn, chỉ quay qua nhìn Chung Ly nói:" Phía sau ta sẽ lo liệu, yên tâm trở về."

Chung Ly gật đầu, quay đầu nhìn Ích Nhiên. Nàng ấy tóm lấy tóc Từ Bá Hoành kéo lê trên mặt đất, nhìn yếu đuối đến một cơn gió cũng có thể thổi bay người không ngờ lại có thể nhiều sức lực đến vậy.

Ban nãy, Ích Nhiên cách đám người kéo Từ Bá Hoành đến một bụi cây không biết làm gì. Nhưng khí nàng ấy lôi người quay về, hạ thân của Từ Bá Hoành đã đầm đìa máu tươi, giữa đũng quần phẳng phiu.

Ninh Yết ái ngại nhìn như lang như hổ nữ, muốn nói lại thôi. Xung quanh nam tu lại là yên tĩnh đến chết. Chung Ly chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục chữa thương. Nàng không muốn nhắc lại nỗi đau của người khác cho nên Ích Nhiên hành động nàng sẽ không hỏi thăm. Người có bị hành hạ đến chết cũng không liên quan nàng, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Đám người lúc sau đi bộ rời khỏi tà tu hang ổ, không trực tiếp lấy ra pháp bảo phi hành, tránh cho bị kim đan kỳ chiến cuộc lan tới.

Ánh sáng loé lên, nhóm người đã rời khỏi kết giới bao vây nơi này.

Ích Nhiên cùng Ích Tử Văn lập tức nói lời tạm biệt, dẫn theo tàn tạ Từ Bá Hoành trở về. Về phía liên minh các gia tộc tất nhiên họ sẽ thay thế báo cáo.

Chung Ly chia tay hai người, cùng Châu Vĩ Thành leo lên pháp bảo phi hành hướng khác trở về Châu gia, trực tiếp coi hai huynh đệ họ Ninh cùng Bách Hằng Tinh như không tồn tại.

Bách Hằng Tinh nhìn chằm chằm đến khi Chung Ly rời đi, ngả ngớn lúc đầu đã hoàn toàn không có, còn lại chỉ là bình tĩnh đáng sợ.

" Bách mỗ xin cùng hai vị cáo từ, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại."

Ninh Thương gật đầu:" Bách đạo hữu bảo trọng."

Đến khi nhìn thấy bóng lưng người rời khỏi hoàn toàn, Ninh Yết mới lên tiếng:

" Họ Bách kia là kẻ sĩ diện, sau này không cần tiếp tục liên lạc."

Ninh Thương lắc đầu:" Không, kẻ này nếu thích đáng lôi kéo, sẽ còn không thể ngờ đến tác dụng. Hắn vừa chính vừa tà, đối với chúng ta chưa hẳn là không thể kết giao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play