Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 14: Bóng Đêm Trỗi Dậy


1 tháng


Dù đã hoàn thành nghi lễ phong ấn cuối cùng và đóng kín chiếc giếng mãi mãi, cuộc sống của Huy, Linh, và Tuấn không thể trở lại như trước. Dù thời gian có trôi qua, họ vẫn cảm nhận được sự bất an mơ hồ như có thứ gì đó vẫn đang theo dõi, chực chờ trong bóng tối.
Huy quyết định chuyển về quê sống một thời gian để tránh xa những ký ức đau buồn. Anh nghĩ rằng thay đổi môi trường sẽ giúp anh thư giãn và xua tan những ám ảnh trong đầu. Tuy nhiên, mỗi khi nhắm mắt, Huy vẫn mơ thấy mình đang đứng bên cạnh chiếc giếng cũ. Những giấc mơ đó lặp đi lặp lại, ngày càng chân thật và rùng rợn hơn.
Trong một đêm mưa bão, Huy lại mơ thấy giếng. Lần này, anh không chỉ nhìn thấy mà còn nghe rõ tiếng gọi từ dưới đáy giếng, tiếng rít gào đầy căm hận của những linh hồn bị phong ấn. Chúng gọi tên anh, trách móc và van xin, đòi anh trả lại tự do. Huy giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra lạnh toát. Anh bật đèn và phát hiện có những dấu chân ướt in trên sàn nhà, kéo dài từ cửa đến giường ngủ, như thể ai đó vừa mới ghé qua.
Huy lo sợ đến cực độ. Anh kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, nhưng không thấy gì bất thường. Chỉ có mưa gió bên ngoài vẫn đang gào thét. Những dấu chân biến mất kỳ lạ như khi chúng xuất hiện, khiến anh tự hỏi liệu mình có đang phát điên. Những ngày sau đó, Huy cố gắng không nghĩ đến chiếc giếng, nhưng những giấc mơ ngày càng dữ dội hơn, không buông tha anh.
Linh thì ngược lại, cô cố tìm mọi cách để quay lại cuộc sống bình thường. Cô lao đầu vào công việc, tìm niềm vui ở những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nhưng có một điều Linh không thể phủ nhận: những cái gương trong nhà cô bắt đầu có dấu hiệu kỳ quái. Cô luôn thấy mình trong gương không di chuyển đồng bộ, chậm hơn một nhịp, và đôi khi có những cử động kỳ lạ. Linh thậm chí đã dán kín những chiếc gương trong phòng tắm và phòng ngủ để tránh phải đối diện với chính mình.
Rồi một ngày, khi đang chuẩn bị đồ ăn tối, Linh nhận ra bóng mình không còn phản chiếu trên tấm gương nhỏ đặt trên bếp. Cô giật mình, ngước lên nhìn kỹ và thấy đôi mắt đỏ rực của một bóng hình quen thuộc đang chăm chăm nhìn cô từ phía sau. Linh quay phắt lại nhưng không có ai. Bóng hình biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính cô và âm thanh lạch cạch của chiếc đồng hồ treo tường.
Tuấn lại chìm trong nỗi cô đơn và cảm giác tội lỗi. Anh sống khép mình, hầu như không giao tiếp với bất kỳ ai. Tuấn cố gắng uống thuốc ngủ để trốn tránh những ám ảnh, nhưng những viên thuốc chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn. Trong một đêm, khi Tuấn đang lơ mơ giữa cơn mê man, anh nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Cửa sổ phòng ngủ rung lên như có ai đó đang đập mạnh vào nó. Tuấn nhìn ra và thấy một khuôn mặt người méo mó, với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào anh.
Tuấn hoảng sợ, bật dậy và chạy ra khỏi phòng, nhưng tiếng đập cửa vẫn không dừng lại. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập, anh biết rằng dù đã phong ấn, những linh hồn vẫn không thể hoàn toàn yên nghỉ. Họ đòi lại công bằng, đòi lại mạng sống đã bị tước đoạt, và Tuấn biết mình sẽ không bao giờ thoát khỏi sự đeo bám này.
Cả nhóm bạn nhận ra rằng việc phong ấn chiếc giếng chỉ là bước đầu. Những ám ảnh đã ăn sâu vào tâm trí họ, và không có cách nào thoát ra. Mỗi đêm, những giọng nói từ quá khứ vang vọng, kéo họ trở lại chiếc giếng và nhắc nhở rằng những gì đã xảy ra không thể nào bị lãng quên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play