Diêm Vương đại nhân không dễ tán

chương 6: chó cắn


1 tháng


Chương 6: Chó cắn

Về đến nhà thì trời đã gần sáng, tôi thức cả đêm, dưới mắt có quầng thâm to và cái miệng sưng vù như xúc xích đến công ty thu dọn đồ đạc.

Chiều nay tôi phải bay đến trụ sở chính cùng Kỷ Tế Nam.

Tổ trưởng Trương còn đặc biệt đến tiễn tôi.

Anh ấy nói rằng Đậu Phụ đã giảm sốt rồi.

“Nhưng mà, Tiểu Tống, miệng của cô… còn có quầng thâm dưới mắt.”

Anh ta nói xong liền giật mình, kéo tôi đến phòng trà công ty, sau khi xác định xung quanh không có ai, anh ấy mới hạ giọng nói: “ Chẳng lẽ tối qua cô thật sự cưỡng ép Kỷ tổng à?”

Tôi đau lòng nói: “Anh Trương, tổ trưởng Trương, em thật sự không có chạm vào anh ta.”

“Vậy miệng cô bị sao vậy?”

Tôi cười như không cười: “Tôi bị chó cắn, dù sao tôi cũng không chạm vào Kỷ Tế Nam.”

Chính hắn là người chủ động chạm vào tôi.

Tổ trưởng Trương bán tín bán nghi, cũng không có bằng chứng gì nên chỉ nói: “Con chó đó ra tay, à không, nó không hiền đâu. Nhớ tiêm phòng bệnh dại nhé.”

Tôi đã ngừng nói chuyện vô nghĩa với tổ trưởng nữa.

Mang theo sự dặn dò và trách nhiệm nặng nề của anh ta, tôi sẵn sàng lên tỉnh lỵ để bắt đầu sự nghiệp thư ký.

Khi đến sân bay, Kỷ Tế Nam giống như một con chó.

Hắn nhàn nhã ngồi ở sảnh, đeo khẩu trang và kính râm.

Tôi đã mệt lử dưới sự sắp xếp của hắn.

Cả buổi chiều chạy qua chạy lại lấy đồ cho hắn, vội đến nỗi quên cả khẩu trang và kính râm.

Tôi tung tăng đi chơi cái miệng như sưng xúc xích, đẹp mặt quá.

Dưới con mắt của mọi người, tôi vẫn phải bỏ tiền ra mua khẩu trang… để che đậy sự xấu hổ của mình.

Sau khi máy bay hạ cánh, Kỷ Tế Nam đưa tôi đến một căn hộ lớn ở Giang Kinh.

Hắn đẩy vali vào phòng ngủ chính, để lại một câu lạnh lùng.

“Tống Thanh Thanh, từ nay về sau cô sẽ sống ở đây. Tòa nhà bên cạnh chính là công ty.”

Sống ở đây?

Tôi thấy diện tích của ngôi nhà này ít nhất là 300 mét vuông, kính trong suốt từ trần đến sàn lớn cho tầm nhìn bao quát ra sông.

Phong cảnh khá đẹp, có cửa sổ lớn, mà tôi cũng không sợ độ cao.

Tôi không khỏi than thở rằng sống lâu mà giàu tốt thiệt.

Tôi đuổi theo hắn vào phòng, cười lấy lòng: “Kỷ tổng, tôi ngủ ở đâu vậy?”

Dường như mọi thứ ở đây đều như thông nhau, chỉ có một căn phòng duy nhất là phòng ngủ chính và một phòng tắm ngoại cỡ.

Kỷ Tế Nam nhàn nhạt chỉ vào tôi rồi chỉ vào ghế sofa.

Tôi: “…”

Biết ngay mà, làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Sofa thì sofa.

Tôi mỉm cười định đi tắm, có hai phòng tắm, tôi dùng phòng bên ngoài còn hắn dùng phòng chính trong phòng ngủ.

Tắm xong thật thoải mái, tôi trải chăn bông lên sofa rồi bắt đầu mua một chiếc tủ quần áo nhỏ trên mạng.

Lúc ăn tối, tôi nhìn thấy Kỷ Tế Nam sau khi tắm rửa đã tháo khẩu trang ra, miệng cũng không hề sưng tấy.

Tôi hoài nghi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi đưa tay xoa nó.

Có lẽ đêm đó là một giấc mơ…

Má tôi nóng bừng khi nhớ lại nụ hôn rực lửa đó..

Gặp quỷ rồi.

Kỷ Tế Nam nhướng mắt, nắm lấy cổ tay tôi: “Tống Thanh Thanh, cô chỉ là thư ký của tôi, không phải thư ký riêng của tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Tế Nam, trêu chọc: “Đại nhân, chúng ta không phải có duyên ba kiếp đâu nhỉ?”

“Hoặc là anh đã thầm yêu tôi từ lâu nên đến nhân gian để theo đuổi tôi.”

“Hay là anh làm nhiều điều như vậy tất cả đều vì tôi? Anh gọi thanh thanh trước khi cưỡng hôn, nhưng thực ra là đang gọi Thanh Thanh trong Tống Thanh Thanh?”

Trong đầu tôi lật lại tất cả những bộ tiểu thuyết mà tôi từng đọc, phân tích những hành động mà Diêm Vương đại nhân đã làm.

Ngoại trừ việc hắn thích tôi thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì khác.

Kỷ Tế Nam thay vì tức giận lại mỉm cười, hắn nắm tay tôi chặt hơn một chút.

“Vẫn thông minh như vậy, Thanh Thanh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play