“Nhưng chị cũng không nói là sẽ mời các em ăn kẹo không công, chị chỉ nói là trong tay mình có đồ ăn vặt ngon nên muốn chia sẻ với mọi người, về phần muốn chia sẻ như thế nào, thì phải theo chị quyết định...”
Phương Thanh Nghiên cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, cô lập tức đem thùng nước chứa ốc đá xách đến trước mặt bọn nhỏ, bên trong còn dư lại mấy con, những con còn lại thì đều đã bị cô để lại ở chậu nước trong nhà.
Cô chọn một con ốc đá cỡ trung bình, lấy rđưa cho bọn nhỏ xem: “Cái này các em đều biết cả chứ?”
Đây không phải là ốc đá sao, bọn trẻ ở trong sơn thôn không ai không biết đến nó. Bọn nhỏ có đôi khi còn bắt nó nướng ăn, chỉ là mùi vị có chút tanh, thịt cũng quá ít, chỉ có thể nhét vào kẽ răng, nên đa phần bọn nhở ở đây đều ghét bỏ nó.
Thấy bọn nhỏ đồng loạt gật đâu, Phương Thanh Nghiên khoa tay múa chân, nói: "Con ốc đá lớn cỡ này, ba con sẽ đổi được một khối bánh bích quy, mười con sẽ đổi được một cái kẹo bong bóng, hai mươi con sẽ đổi được một cái kẹo sữa thỏ trắng lớn... Nếu không đủ lớn như thế này, chị chỉ tính cho các em nửa con mà thôi, nhưng nếu lớn hơn cái này, chị liên tính cho các em thành một con rưỡi, các em thấy thế nào?”
Nói xong, cô còn lấy ra một danh sách, mặt trên ghi lại tên bọn nhỏ. Bọn trẻ ở đây đứa ít nhất thì cũng đã sáu tuổi, đối với việc đếm mấy con số kia thì không thành vấn đề, cho dù là có đếm không rành, thì không phải vẫn còn có mấy đứa khác có thể hỗ trợ sao.
Phần danh sách này, tối hôm qua Phương Thanh Nghiên đã chuẩn bị xong hết rồi, cô cũng là sợ những đứa trẻ này không nhớ được giá, nên cô đã công khai viết lên đó để cho sau này không cần phải phát sinh những xung đột không cần thiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT