Bà hung hăng trừng mắt nhìn Vu Tĩnh Văn, gần từng chữ nói: "Cô là mẹ ruột của con bé lại hoàn toàn không tán thành sự tồn tại của nó, có lẽ cô có nỗi khổ của cô, có khó xử của cô, hoặc là ở giữa có hiểu lầm gì đó! Nhưng các người có để ý đến cảm nhận của con bé không? Chồng của cô cố chấp muốn đưa con bé về, mà cô lại cực lực phản đối, các người ích kỷ tùy hứng chỉ lo suy nghĩ của mình, có nghĩ tới cảm xúc của Thanh Nghiên không?"
Vu Tĩnh Văn há miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại mím môi, không nói nên lời.
Tần Thục Huệ lấy lại vòng tay từ trong tay Vu Tĩnh Văn, đứng lên nói: "Tôi nói nhiều như vậy, không phải vì muốn khuyên cô nhận lại con gái ruột của mình, càng không cần biết cô tỏ bất cứ thái độ gì với tôi! Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mặc kệ Thanh Nghiên là con gái của ai, thì con bé là đứa trẻ do Tần Thục Huệ tôi tự tay nuôi lớn, mẹ ruột của con bé không thương nó, không nhận nó thì có tôi yêu thương nó, bảo vệ nó cả đời!"
Vừa dứt lời, Tân Thục Huệ cất kỹ đồ trên bàn, đi ra khỏi phòng.
Vu Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn về một hướng, thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Những lời nói kia của Tân Thục Huệ cứ vang vọng bên tai bà thật lâu, làm bà váng đầu mắt hoa, trong đầu cũng truyền đến một cơn đau kịch liệt...
Trong hoảng hốt, cảm giác đau đớn kia dường như dần dần kéo dài xuống đến bụng. Trời đất quay cuồng, bà nhìn thấy trên đỉnh đầu có đèn giải phẫu trắng xóa...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT