Thằng mập che cái trán đau nhức, theo bản năng lui về phía sau một bước: “Con nhóc kia, mày dám...”

Lời còn chưa dứt, viên đá trong tay Phương Thanh Nghiên đã bay tới!

Tiếp theo, là một viên lại một viên! Dù là đá lớn hay là đá nhỏ chỉ cần thuận tay thì đều nhặt cả, hung hăng ném tới.

Thẳng mập không dám mạnh miệng, ôm đầu chạy trối chết. Trên lưng, trên cánh tay, trên mông đều bị đập trúng vài cái, đau đến mức nhảy dựng lên.

Nó thở phì phò la to với đám đồng bọn: “Chúng mày xem kịch vui sao?”

Đám nhóc cũng không nhờ Phương Thanh Nghiên yếu đuối sẽ đánh trả, cho nên toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.

Có người lập tức lớn tiếng cảnh cáo Phương Thanh Nghiên: “Phương Thanh Nghiên, mày đám dánh Vương Kha, không sợ ba nó đánh mày sao?”

Vương Kha chính là thằng mập, ba nó là một trong những người lãnh đạo nhà máy Hoành Nhuận. Ai thấy cũng phải gọi một tiếng Vương chủ nhiệm, bọn nhỏ học theo phụ huynh, nghe theo Vương Kha sai đâu đánh đó.

Phương Thanh Nghiên cười: “Tốt, có giỏi thì kêu Vương chủ nhiệm đến đây, tao muốn xem ông ta có mặc kệ việc con trai mình cướp tiền không. Đây chính là phạm pháp đấy, bọn mày đi theo Vương Kha thì chính là đồng phạm, cảnh sát sẽ bắt hết chúng mày!”

Bọn nhỏ đồng loạt sửng sốt, rõ ràng bị dọa.

Phương Thanh Nghiên lại quay đầu nói với ông chủ Lưu: “Chú Lưu, nợ nhà con đợi con đòi được tiền rồi trả chú... Chú cũng thấy đấy, chúng nó cướp tiền con, con không nhẹ tay được. Nếu lỡ có đứa nào bị thương, nhờ chú đưa tụi nó về nhà giúp con.”

Nói xong, cô xắn tay áo lên, thuận tay nhặt chổi trước cửa tiệm lương thực, giống như muốn làm một trận lớn.

Khóe miệng ông chủ Lưu giật giật, đừng mà!

Nếu đám trẻ kia thật sự xảy ra chuyện trước cửa tiệm của hắn, những phụ huynh kia không phải sẽ tìm tới cửa sao?

“Anh là người lớn còn không biết xử lý thế nào à? Sao anh lại để một đám trẻ con làm bậy vậy?”

Hắn thậm chí đã liên tưởng đến những phụ huynh kia sẽ nói cái gì.

Ông chủ Lưu vội vàng từ quầy sau vươn ra nửa thân thể, đè lại bả vai Phương Thanh Nghiên sau đó quát: “Làm gì đó hả, ban ngày ban mặt cướp tiền của con bé, không sợ bị cha mẹ đánh đòn phải không?”

Cha mẹ mãi mãi là khắc tinh của đám gấu con này.

Nghe ông chủ Lưu nói như vậy, mấy đứa nhỏ thật sự sợ hãi, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, liền biến mất không còn một mảnh.

Vương Kha tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng biết chuyện cướp tiền này mà bị cha ruột biết sẽ bị dạy dỗ. Bỏ lại mười đồng kia, trước khi đi còn không quên hung tợn cảnh cáo Phương Thanh Nghiên: “Mày chờ đó cho tao!”

Sau đó, chạy trốn như bay.

Phương Thanh Nghiên lúc này mới buông chổi xuống.

Cô mặt không đổi sắc đi tới nhặt tiền lên, phủi bụi bặm phía trên, sau đó trở lại trước cửa hàng lương thực, lần nữa mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play