Nghĩ tới đây, Tần Tú Lan trước tiên dỗ con trai vào trong phòng, sau đó kéo chồng vào phòng riêng, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, trong đó đương nhiên còn bao gồm thân thế của Phương Thanh Nghiên.
Củng Kiến Trung trừng to mắt, nếu không phải nghe nói trong tay Lưu Bội Trân có giấy chứng nhận của bệnh viện, thì hắn ta một chữ cũng không muốn tin.
Con gái nuôi mười mấy năm không phải là con ruột, đổi thành bất cứ gia đình nào cũng không thể chấp nhận, huống hồ, Phương Chí Cường còn chết không minh bạch như vậy, người Phương gia bên kia sẽ tức giận cũng là chuyện bình thường.
Củng Kiến Trung và Phương Chí Cường là bạn nối khố lớn lên trong một thôn, trước khi kết hôn với Tần Tú Lan, hai người đã làm anh em kết nghĩa, nào biết sau đó lại thành anh em một nhà.
Trong lòng hắn cũng bất bình thay cho Phương Chí Cường, nhưng Tần Thục Huệ chiếu cố cả nhà bọn họ cũng là sự thật, hơn nữa người Phương gia mở miệng muốn 5 vạn, đây quả thật rất quá đáng.
Củng Kiến Trung hạ giọng nói với vợ: "Vậy em cũng không thể gạt anh, đây là chị ruột của em, em cũng không thể mặc kệ, chẳng lẽ em quên năm đó chị ấy giúp đỡ chúng ta như thế nào?"
Tần Tú Lan bĩu môi, nếu không có Lưu Bội Trân nháo như vậy, cô ta cũng không đến mức keo kiệt như thế. Nhưng chị hai đã làm thối rửa thối rữa, tái giá là tuyệt đối không có khả năng, mà một mình nuôi con gái, còn bị người Phương gia gắt gao nhìn chằm chằm, căn bản chính là cái động không đáy!
Tần Tú Lan sợ vừa ra tay, chính là chuyện cả đời, càng sợ bị thanh danh thúi của chị hai liên lụy!
"Được, em giúp!"
Tần Tú Lan biết nói chồng không thông, từ trong tủ đầu giường cầm một bao lì xì rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách, hai mẹ con còn đang ngồi, Tần Tú Lan thấy thế trong lòng càng sinh vài phần bất mãn.
Thật ra Tần Thục Huệ muốn len lén rời đi, nhưng Phương Thanh Nghiên gắt gao không cho bà đi, thấy hai vợ chồng Tần Tú Lan đi ra, cũng không dễ làm cái gì.
Tần Tú Lan trực tiếp đem tiền lì xì nhét vào tay Tần Thục Huệ, nói: "Chị hai, em là em gái chị, cũng không muốn thấy chị chịu khổ, nghe em khuyên một câu, tranh thủ thời gian mang theo Nghiên Nghiên rời khỏi huyện Nam Hương, càng xa càng tốt!
Tiễn bước hai ôn thần này, cũng là vạn sự đại cát!
Chạy trốn? Tần Thục Huệ cũng không phải không nghĩ tới, thời điểm bị Lưu Bội Trân uy hiếp, bà đã vô số lần nghĩ đến muốn mang con gái rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng có thể đi đâu đây? Là một người mẹ độc thân, không có việc làm làm sao nuôi con gái lớn?
Tần Thục Huệ đem bao lì xì đặt ở trên bàn trà, cố chấp lắc đầu,"Không, chị không thể đi!"
"Chị không biết bên ngoài truyền ra có bao nhiêu khó nghe, em cũng là vì hai mẹ con chị mà thôi!"
Thật ra Củng Kiến Trung cũng cảm thấy lời của vợ có đạo lý, Tần Thục Huệ muốn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ bị dè bỉu sau lưng, Phương Thanh Nghiên tuổi còn nhỏ, điều này cũng bất lợi cho sự trưởng thành của cô bé.
Hắn do dự một chút, vẫn là mở miệng khuyên nhủ một câu,"Chị hau, cho dù chị không nghĩ cho mình, thì cũng nên vì Nghiên Nghiên, đứa trẻ ở trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể học tập bình thường đây?"