Bên kia, sau khi Phương Thanh Nghiên cúp điện thoại thì phát hiện Tần Thục Huệ đang len lén lau nước mắt.
Thấy con gái đi tới Tân Thục Huệ liền nhanh chóng lau khóe mắt, nặn ra vẻ tươi cười.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Vẻ mặt Tần Thục Huệ cay đắng, bà cảm thấy là do mình nên mới khiến cho việc làm ăn bún ốc tốt như vậy bị mất.
Hiện tại người Phương gia tự nhiên tu hú chiếm tổ chim khách, đáy lòng bà lại có điều kiêng ky người nhà đối phương, cũng cảm thấy mình không có sức cạnh tranh vậy nên vô cùng sốt ruột, khổ sở.
"Đầu tại mẹ không tốt, là do mẹ vô dụng... Tân Thục Huệ siết chặt nắm tay như là hạ quyết tâm: "Nếu thật sự không có cách nào thì mẹ đi bày sạp đối diện với bọn họ, khách hàng cũ của mẹ nhiều như vậy nên chắc cũng không đến mức toàn bộ đều chạy sang chỗ bọn họ đâu!"
Phương Thanh Nghiên dở khóc dở cười, mẹ cô vẫn giống như trước kia, vừa đụng tới chuyện gì có liên quan đến người Phương gia liền nhượng bộ theo bản năng. Nhưng mà không triệt để muốn tha cho họ nữa nên cũng coi như là có tiến bộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT