"Sao con không đợi mẹ dậy đã nấu cơm rồi, bếp gas đã đóng kỹ chưa? Lúc nấu cơm nhất định phải cẩn thận những thứ này, nhất là không được bị bỏng..."
Tần Thục Huệ lải nhải vài câu, liền nhanh chóng đi rửa mặt xong, ngồi xuống đối diện con gái. Bà không thể chờ đợi được nữa, muốn nếm thử tài nấu nướng của con mình.
Mì sợi không nóng bằng lúc mới ra lò, nhưng mùa hè ăn ấm vừa vặn.
Tần Thục Huệ cầm lấy đũa liền nếm thử một miếng, lập tức khen ngợi nói: "Mùi vị không tệ nha... Mì này đã nấu xong được một lúc rồi, nhưng lại không bị bở..."
Phương Thanh Nghiên cười giải thích: "Con trụng mì sợi bằng nước ấm trước, sau đó ngâm lại bằng nước lạnh, rồi cho vào nội nấu chín, trong mì còn trộn dầu vừng, hơn nữa không có nước canh, mì sẽ không bị bở."
Tần Thục Huệ không có nghiên cứu gì đối với trù nghệ, công tác trong xưởng bận rộn, đại đa số thời gian ăn cơm đều là giải quyết trong căn tin, nghe Phương Thanh Nghiên nói như thế, chỉ cảm thấy con gái mình thông minh lại có khả năng, khóe miệng muốn nhếch đến sau tai.
Hai mẹ con câu được câu không nói chuyện, vẻ lo lắng giấu ở trong mặt Tần Thục Huệ cũng tiêu tán không ít.
Sau khi ăn xong, Tần Thục Huệ thu dọn xong bát đũa, liền đi vào trong phòng thay quần áo, định ra ngoài.
Phương Thanh Nghiên ra vẻ không biết hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?"
Tần Thục Huệ không phải người giỏi che giấu cảm xúc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên,"Mẹ... mẹ muốn đi thăm dì út của con."
Phương Thanh Nghiên biết, bà là đi vay tiền.
Nếu có thể mượn được tiền từ trong tay Tần Tú Lan thì gặp quỷ rồi, đây chính là vặt cổ chày chảy ra nước.
Lúc trước vì gom góp một vạn cho Lưu Bội Trân, mẹ cô cũng đã mở miệng một lần, nhưng bị dì nhỏ tìm đủ loại cớ từ chối.
Tần Thục Huệ nghĩ lần này số lượng không lớn, lại là vì góp học phí cho con gái, cùng bồi thường tiền cho Phương gia là hai chuyện khác nhau, Tần Tú Lan tốt xấu gì cũng là dì út, không thể trơ mắt nhìn cháu gái không đi học rồi đói bụng. Ít nhất đổi lại là bà, có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không nhìn con của Tần Tú Lan chịu khổ mà mặc kệ.
Đáng tiếc, người ta không "vô tư" như bà.
Phương Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đứng lên,"Mẹ, con đi cùng mẹ!"
Tần Thục Huệ theo bản năng nói: "Không được, con ở nhà đi!" Bà là đi vay tiền, nhất định sẽ bị xem thường, bà cũng không muốn con gái tuổi nhỏ đã phải nhìn thấy những thứ này.
Phương Thanh Nghiên bĩu môi, như là muốn khóc,"Nhưng mà mẹ, con ở nhà một mình có chút sợ hãi... Lần trước sau khi bà nội đến, con cũng không dám ở nhà một mình."
Vừa nghe lời này, Tần Thục Huệ chỉ cảm thấy chua xót không thôi, bà đi qua ôm con gái, an ủi nói: "Được được được, mẹ mang con đi, không sợ a..."
Hai mẹ con rời khỏi xưởng máy, ngồi lên xe buýt.
Một nhà Tần Tú Lan ở trong tiểu khu cao cấp trong trung tâm thành phố.
Ba chị em nhà họ Tần, Tần Tú Lan tuổi nhỏ nhất, gả cũng tốt nhất, được chồng yêu thương, con trai hiểu chuyện, cuộc sống có thể nói hạnh phúc mỹ mãn.