Họ chắc chắn rằng ta sẽ không được chọn.

Nhưng họ đâu có biết.

Một khi đã vào cung.

Ta không có ý định quay lại nữa.

Hai ngày sau ta sẽ vào cung.

Phụ thân vì muốn giữ thể diện cho nhà họ Chu nên đã đưa cho ta nhiều thứ.

Đó đều là những thứ tốt mà trước đây ta chưa từng có cơ hội tiếp xúc.

Nhưng ta biết, những thứ này đều là những thứ mà Chu Lệnh Kiều chẳng thèm để mắt đến.

Ta chuyển từ chuồng ngựa đến ở trong một viện nhỏ.

Khi đang thu dọn đồ đạc, Trần nhũ mẫu đột nhiên xuất hiện.

Bà ta ném một cái túi xuống chân ta, khoanh tay lạnh lùng nhìn ta rất lâu, rồi phát ra một tiếng hừ từ mũi.

Ta đứng dậy nói: "Trần nhũ mẫu, có chuyện gì sao?"

Bà ta đá nhẹ vào cái túi: "Cầm lấy, đây là những thứ mà Hứa nhũ mẫu thường đưa cho ta, ta không cần. Ngươi là người thân cuối cùng của bà ta, coi như ta đưa lại cho ngươi."

Ta không nói gì, lặng lẽ nhặt lên, mở túi ra, bên trong là một số trang sức bằng vàng bạc.

Chúng đều là loại mà người hầu thường được ban thưởng, nhưng gộp lại thì cũng đủ để khiến người khác phải chú ý.

Ta cúi đầu nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, đâu phải ta cho ngươi." Trần nhũ mẫu lạnh lùng cười nhạt, "Ta không ngờ ngươi có bản lĩnh như vậy, chỉ trong một ngày đã ép được lão gia phải thừa nhận ngươi."

"…"

"Nhưng ngươi thực sự quá ngu ngốc, ở chuồng ngựa có gì không tốt? Dù không có vinh hoa phú quý, nhưng ít ra ngươi vẫn có cái ăn cái uống mà sống. Hôm nay ngươi liều lĩnh như vậy, ba tháng sau quay về nhà họ Chu, ngươi có biết điều gì đang chờ đợi ngươi không?"

Ta thở ra một hơi dài: "Biết."

Trần nhũ mẫu liếc nhìn ta: "Vậy ngươi đã quên lời mẫu thân ngươi nói trước lúc lâm chung rồi sao?"

Ta lắc đầu: "Chưa quên."

Bà bảo ta không được sống trong thù hận.

Trần nhũ mẫu nhìn ta rất lâu, rồi bật cười nhạt: "Ngốc nghếch, giống hệt như cái người họ Hứa kia, các người đều ngu ngốc!"

Ta không đáp lại lời bà.

Trần nhũ mẫu dường như biết đây là lần cuối cùng ta ở lại nhà họ Chu, có một số lời nếu không nói ra sẽ không còn cơ hội.

Bà ngồi xuống mép giường, tùy ý cầm lấy một cây trâm bạc trong túi, bắt đầu kể lể:

"Cây trâm này là do mẫu thân ngươi thưởng cho Hứa nhũ mẫu vào ngày bà ấy vào phủ. Khi đó bà ta còn trẻ, trong phủ bị chèn ép đủ đường, vì cây trâm này mà bà ta biết ơn mẫu thân ngươi rất nhiều."

"Đúng là bà ta xui xẻo, cứ khăng khăng muốn báo ơn. Ngày đó, khi mẫu thân ngươi và Bạch phu nhân cùng vào phủ, ai cũng nhìn ra được rằng mẫu thân ngươi tính tình cứng đầu, trong lòng đầy oán hận với lão gia. Người như vậy sống trong một gia đình lớn không thể tồn tại lâu được, mẫu thân ngươi không thông suốt như Bạch phu nhân. Thế mà khi được phân công, Hứa nhũ mẫu vẫn cứ nhất quyết theo mẫu thân ngươi, hoàn toàn không nghe lời ngăn cản của ta. Ta đối xử với bà ta không tốt hay sao? Theo ta đến chỗ Bạch phu nhân thì tốt biết mấy, bây giờ cái gì cũng có, đâu có như bà ta bây giờ... Chắc giờ đã đến lúc bà ta phải đầu thai rồi, mong rằng kiếp sau bà ta sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt."

Trần nhũ mẫu vừa nói vừa hạ giọng.

Một lát sau, bà lại nhìn ta, vừa gật đầu vừa lắc đầu:

"Ngươi đúng là bình tĩnh, không giống mẫu thân ngươi. Nghe Hứa nhũ mẫu nói, mẫu thân ngươi khi đó là tài nữ nổi danh ở Kinh Châu, chỉ tiếc là thân phận thấp kém. Mấy công tử dù muốn bà ấy nhưng lại không dám cưới làm chính thất. Mẫu thân ngươi không muốn làm thiếp, lựa chọn kỹ càng mãi, cuối cùng chọn trúng lão gia... Thật không có mắt nhìn. Lão gia chỉ hứa hẹn qua loa về một đời một kiếp một đôi người, thế là bà ấy chưa cưới đã mang thai ngươi, không biết rằng khi lão gia xuống Nam đã ở cùng Bạch phu nhân rồi. Đến khi quay về kinh, nhìn thấy Bạch phu nhân đi cùng, bà ấy tức đến mức khóc lóc một trận.”

"Từ đó về sau, mẫu thân ngươi trở nên lạnh lùng, không chịu làm vừa lòng lão gia. Dù lão gia thích bà ấy, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự lạnh nhạt. Ngươi nói xem, nếu bà ấy chịu khó phục vụ lão gia, thì dù có lời tiên tri kia, ngươi cũng không phải chịu khổ như thế này.”

"Thật không biết đây là chuyện gì nữa, là ai gây ra tội nghiệt đây..."

Đêm đó, Trần nhũ mẫu lải nhải với ta rất nhiều.

Nói về phụ thân, mẫu thân, Bạch phu nhân, rồi lại nói đến Chu Lệnh Kiều.

Cuối cùng, bà khuyên ta: "Ta biết ngươi thông minh, không kém gì mẫu thân ngươi, nhưng đừng học theo bà ấy, hãy hạ thấp tâm khí của mình. Nếu vào cung mà ngươi có thể được một công tử nào đó để ý, ngươi cũng vừa ý người đó, thì hãy nắm bắt cơ hội thật chặt.”

"Coi như là vì mẫu thân ngươi, cũng coi như là vì Hứa nhũ mẫu. Bà ta luôn kiêu ngạo, tính khí lại khó chịu, chưa bao giờ chịu cúi đầu trước ta. Nhưng trước khi quyết định đập đầu vào cột, bà ta đã chủ động cầu xin ta bảo vệ ngươi. Vậy nên, vì bà ấy, ngươi cũng phải sống thật tốt.”

"Tốt nhất đừng quay lại nhà họ Chu nữa." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play