Nhưng Trưởng Công chúa ngồi ở vị trí cao nhất lại nhấp một ngụm trà, cười nói: "Cô ấy có chút dũng cảm."

Hai con ngựa va chạm, Chu Lệnh Kiều bị hất mạnh xuống đất.

Nàng ngã nhào, mặt mày nhăn nhó: "Đau quá..."

Cuộc đua kết thúc.

Ngay lập tức, giọng hô của thái giám vang lên từ bên cạnh: "Thái tử điện hạ..."

Mọi người vô thức ngẩng đầu lên.

Liền thấy một nam tử mặc long bào màu đen, thân hình cao quý như ánh trăng, ánh mắt lo lắng, bước nhanh về phía này.

Chu Lệnh Kiều quên cả đau, e lệ vuốt lại tóc bên tai, ủy khuất nói: "Thái tử ca ca, tay của muội đau quá."

Nhưng Thái tử không hề liếc nhìn nàng một cái.

Hắn bước thẳng qua nàng.

Tiến về phía ta.

Ta nhìn hắn đầy bối rối.

Ngay sau đó, hắn đưa cánh tay dài ra.

Bắt lấy Khương Niên Hỉ.

Vị nam tử thanh tú nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: "Làm ta sợ muốn c.h.ế.t, nguy hiểm thế này sao có thể tùy tiện? Có bị thương không?"

Khương Niên Hỉ cười gượng, đẩy hắn ra: "Tránh xa ta ra một chút."

Lúc này, từ phía sau, Chu Lệnh Kiều giậm chân: "Thái tử ca ca, người bị thương là muội mà!"

"Ồ, là ngươi à." Thái tử quay đầu lại, khuôn mặt không chút biểu cảm, "Chính ngươi là kẻ giở trò, muốn hãm hại người khác, để thắng mà không từ thủ đoạn, thật khiến bản Thái tử thất vọng!"

Chu Lệnh Kiều: "..."

Thắng cuộc đua, Đức công công đích thân dẫn ta đến trước Hoàng hậu để nhận thưởng.

Hoàng hậu dù yêu thích Chu Lệnh Kiều, nhưng thái độ đối với ta lại lạnh nhạt.

Ngược lại, Trưởng Công chúa lại hỏi thăm ta vài câu: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Khải bẩm Công chúa, thần nữ năm nay vừa tròn mười ba."

"Ừm."

Đến đây, ta lẽ ra nên biết điều mà lui xuống.

Nhưng ta lại táo bạo ngẩng đầu, liếc nhìn Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa đã ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, mặc bộ y phục hoa lệ mà khiêm nhường, cài vài chiếc trâm phượng, toát ra vẻ uy nghiêm tự nhiên, cao quý thanh lịch.

Về khí chất, bà có phần điềm tĩnh hơn so với Hoàng hậu.

Ta đã từng nghe nói về vị Trưởng Công chúa này.

Hoàng đế khi còn nhỏ không được sủng ái, tài năng và thành tựu cũng không bằng mấy người huynh đệ.

Nhưng Trưởng Công chúa, dù là nữ tử, lại vô cùng tài năng và có hoài bão, khiến tất cả mọi người phải khuất phục.

Nếu không phải Hoàng đế khi đó bảo thủ, rất có thể giang sơn hiện tại đã thuộc về Trưởng Công chúa.

Và vị Hoàng đế hiện nay, chính là do Trưởng Công chúa một tay nâng đỡ lên ngôi.

Cũng chính Trưởng Công chúa là người đã kiên quyết ủng hộ, thực hiện nhiều cải cách, xây dựng đường sá, mở rộng thương mại khi Hoàng đế chưa vững vàng, giúp ông giữ vững ngai vàng.

Hoàng đế vô cùng kính trọng vị trưởng tỷ này.

Đến tận bây giờ, ông vẫn thường xuyên bàn bạc quốc sự với bà.

Khi nhìn thấy ánh mắt của ta, Trưởng Công chúa giả vờ không hài lòng: "Sao vậy?"

Ta vội cúi đầu, nói: "Xin Công chúa thứ tội, thần nữ chỉ là lần đầu tiên được diện kiến nhân vật trong truyền thuyết, nhất thời tò mò nên nhìn nhiều hơn một chút."

Người tâng bốc bà không ít.

Bà chỉ hờ hững, cười lạnh một tiếng, coi như đáp lại, không mấy để ý.

Trước khi rời đi, ta ngập ngừng.

Cuối cùng vẫn nói: "Công chúa, người ngày đêm bận rộn, thần nữ vốn không nên nhiều lời, nhưng thần nữ thấy sắc mặt người mệt mỏi, quanh môi nhợt nhạt, dưới mắt thâm đen, có lẽ là do lao lực quá độ. Thần nữ từ nhỏ đã học qua một số phương pháp xoa bóp có thể giúp lưu thông máu, thư giãn cơ bắp, xua tan mệt mỏi. Nếu Công chúa không chê, thần nữ nguyện ý phụng sự người."

Lời vừa dứt.

Hoàng hậu bên cạnh đã vỗ mạnh lên bàn: "Thật to gan, trong cung đã có các thái y và nữ quan chuyên phụng sự Công chúa, đến lượt ngươi, một thôn nữ quê mùa mà dám mạo muội làm điều này sao?"

Ta vội quỳ xuống, vô cùng sợ hãi nói: "Thần nữ không dám, thần nữ chỉ lo lắng cho sức khỏe của Công chúa, nghĩ đến an nguy của lê dân bách tính. Nếu Công chúa không tin tưởng, thần nữ có một túi hương có thể tạm thời giảm bớt mệt mỏi, Công chúa có thể thử."

Những năm gần đây, sức khỏe của Trưởng Công chúa không tốt, đã có dấu hiệu suy yếu.

Mỗi khi ra ngoài, bà luôn mang theo y sư bên mình.

Nghe vậy, bà ra hiệu cho y sư nhận lấy túi hương.

Y sư kiểm tra một lúc, rồi lắc đầu với bà: "Công chúa, không có độc."

Trưởng Công chúa liền gật đầu với ta: "Được rồi, bản Công chúa sẽ nhận túi hương của ngươi, một tháng sau ngươi đến phủ Công chúa tìm ta. Nếu túi hương này không có tác dụng, ngươi đừng mong giữ được cái đầu của mình, hiểu chưa?"

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Khi rời khỏi trường đua, lưng ta vẫn không khỏi cảm thấy lạnh toát.

Xe ngựa đưa chúng ta về cung đã đợi sẵn bên ngoài. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play